Dị Ứng Thú Xù Lông Nhưng Vẫn Ham Vuốt Ve

Chương 9

Chống chọi với tinh tặc không tránh khỏi bị thương, thương nhẹ có thể tự xử lý, bị thương nặng mới hết đường mà phải đến cầu cứu cậu út.

Một lần tình cờ, bị tam thiếu gia bắt gặp, liền lén lên thuyền tinh tặc của bọn họ. Lúc sau cậu út phát hiện ra và đuổi theo ngay trong đêm, nhưng lại bị hắn thuyết phục cho phép ở lại trên thuyền tinh tặc.

Lý do của hắn là: “Thông qua những đường dây ngầm này, biết đâu có thể tìm thấy em trai thất lạc.”

Cậu út hoàn toàn bị thuyết phục, thế là họ cùng nhau chu du suốt hơn ba năm.

Lúc phu nhân còn trên đời thì quan hệ với cậu út là tốt nhất, cậu út cũng rất quan tâm đến chị cả mình, tất nhiên muốn tìm đứa con thất lạc của chị gái.

Lần này, cậu út không đi cùng vì có một người bạn cũ mắc bệnh, cần được chữa trị gấp. Ai ngờ, ngay sau khi cậu rời đi, tàu của họ đã bị phục kích.

Một lần chu du là hơn ba năm, hiện tại tam thiếu gia đã tròn mười sáu tuổi, có thể một mình làm mọi thứ.

Lần này cậu út không ở đây, vì một người bạn cũ trên tinh cầu khác tái phát bệnh cũ, mời hắn đi chữa trị, phải tạm thời xa cách mấy ngày.

Không nghĩ tới vừa xa cách không bao lâu, bọn họ đã bị một chiếc phi thuyền đánh lén.

Quản gia không chủ động liên hệ với cậu út bên kia, định chờ đến khi về hành tinh chủ mới báo tin bình an.

Vẫn câu nói kia, hiện tại điều quan trọng nhất chính là đưa tiểu thiếu gia an toàn trở về hành tinh chủ.

Tam thiếu gia đột ngột xuất hiện, không rõ là ngoài ý muốn hay có nguyên nhân khác.

Quản gia lấy lại bình tĩnh, quỳ một gối xuống, dịu dàng nói với Đường Nhung:

“Con hồ ly đó tên là Tiểu Hình Cung, lớn tuổi hơn ngài, có thể gọi nó là Tiểu Hình Cung ca ca.”

Gọi một con vật là "ca ca" có hơi kỳ lạ, nhưng trong thế giới cổ tích của trẻ con, điều này lại hợp lý.

Đường Nhung chớp chớp mắt, nhìn quản gia, lại nhìn chú hồ ly lông xù kia, ngoan ngoãn gọi một tiếng:

“Tiểu Hình Cung ca ca.”

Bà nội từng dạy cậu rằng, trẻ con lễ phép thì người ta mới thích.

Còn nói cậu xinh đẹp, miệng lại ngọt ngào, nói không chừng sẽ có người tốt nguyện ý nhận nuôi cậu, được người ta nuôi dưỡng thì không cần chịu đói nữa.

Chú hồ ly lập tức dựng thẳng tai lên, kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ, còn vẫy vẫy chín cái đuôi xù bông phía sau.

Em trai gọi nó là ca ca!

Lần đầu tiên gọi nó!

Lần này bị phục kích, đáng giá rồi!

Nếu không bị dây xích trói buộc, nó thật sự muốn nhào qua ngay để ôm lấy em trai mình.

Quản gia kiên nhẫn khuyên nhủ: "Có muốn thử chạm vào nó một chút không?"

Ông hiểu rõ trong giáo dục trẻ nhỏ, tiếp xúc là cách tốt nhất để rút ngắn khoảng cách, huống chi đối phương lại là một sinh vật mềm mại, lông xù.

Tiểu hồ ly cũng đầy mong đợi, vẫy đuôi càng hăng hái hơn.

Nhưng Đường Nhung lại lập tức lắc đầu, theo bản năng lùi lại một bước, tỏ rõ sự kháng cự.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của quản gia.

Theo lý thuyết, cậu chủ nhỏ đã chủ động đến xem tiểu hồ ly, nghe nó hát, thậm chí còn gọi nó là "ca ca", hẳn là không còn bài xích nữa. Sao bây giờ lại không muốn chạm vào? Chẳng lẽ vì lúc nãy bị truy đuổi nên vẫn còn sợ?

Nhưng dù thế nào đi nữa, nếu Đường Nhung không muốn thì cũng không thể ép buộc.

Quản gia lập tức vỗ nhẹ lưng cậu, dịu giọng dỗ dành: "Không sao cả, không muốn chạm thì không chạm. Có muốn về xem phim hoạt hình không?"

Dường như bị lời đề nghị sờ hồ ly dọa sợ, Đường Nhung vội vàng gật đầu, để quản gia bế về phòng trẻ con.

Trên tấm đệm mềm, một con hồ ly nhỏ nhìn theo bóng hai người rời đi, lặng lẽ cụp tai và đuôi xuống, trông chẳng khác nào mất hết hy vọng vào cuộc sống.

—— Em trai vậy mà lại từ chối sờ nó!

Nó có tận chín cái đuôi, rõ ràng là rất đáng để sờ mà!

Nó còn có thể biến hóa đuôi thành đủ loại hình dạng. Hồi nhỏ, giáo viên từng dạy cách tạo bóng bằng tay trên tường, nó đã tự mình học theo, phát triển thành kỹ thuật "đuôi ảnh", dùng cái đuôi tạo thành đủ loại hình dạng. Khi đó mẹ nó còn khen nó suốt một thời gian dài.

Nghĩ đến mẹ, lại nhớ đến ánh mắt kháng cự "ghét bỏ" của em trai, đáy lòng tiểu hồ ly dâng lên một cơn khó chịu không biết trút vào đâu. Nó giơ móng vuốt lên, phát tiết bằng cách cào nát đệm dưới thân.

Một thuộc hạ bên cạnh: "..."

...

Sau khi đưa Đường Nhung về phòng, sắp xếp xong, quản gia nhẹ nhàng khép cửa lại, rồi quay trở về phòng tam thiếu gia.

Từ xa, ông đã thấy một thuộc hạ đang thay một cái đệm mới, dọn dẹp đống tàn tích trên sàn. Còn con hồ ly nhỏ thì vẫn chưa kịp rút móng vuốt về, cứ thế cào cào vào không khí.

Quản gia: "..."

Giọng ông trầm xuống: "Đường Hồ."

Tiểu hồ ly theo bản năng co rụt đuôi lại, móng vuốt cũng thu về.