Gian Thần Ốm Yếu Ngày Ngày Cầu Hôn Trưởng Tẩu Làm Vợ

Chương 10: Biết người biết mặt khó biết lòng

"Đường tỷ đợi muội với."

"Tống Yểu."

Tống Yểu hơi nhíu mày, quay người lại nhìn thiếu nữ đang vén váy chạy về phía mình.

Cô nương kia bước đến gần, lộ ra khuôn mặt trái xoan thanh tú, ánh mắt thoáng chút oán trách: "Đường tỷ, muội gọi tỷ mấy lần rồi, sao tỷ chẳng thèm đáp lời vậy?"

Tiếng "đường tỷ" vang lên khiến Tống Yểu nhận ra thân phận người trước mặt - đường muội của nguyên chủ, Tống Hương Lăng.

Tống Hương Lăng bề ngoài tỏ ra thân thiết với nguyên chủ, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng khinh thường vị đường tỷ nhu nhược này.

Ả ta giả vờ thân mật khoác tay Tống Yểu, ánh mắt lướt qua nhan sắc xinh đẹp của đối phương, trong lòng thoáng chút ghen tị.

Tống Yểu làm như không nhận ra, chỉ ngượng ngùng mỉm cười: "Nãy tỷ đang mơ màng, nên không nghe thấy."

Hương Lăng cũng chẳng bận tâm, ả ta tìm đến đây là có mục đích khác. Ánh mắt chớp chớp, giọng nói bỗng chùng xuống đầy lo lắng: "Đường tỷ, nghe nói tỷ bảo lý chính đánh cho Dương đại ca một trận sao?"

Tống Yểu khẽ nhíu mày. Dương đại ca?

Gọi thân mật quá nhỉ.

Nét mặt nàng lạnh lùng: "Hắn cố ý bôi nhọ danh tiếng tỷ, chỉ đánh mấy chục roi đã là khoan hồng lắm rồi."

Hương Lăng cau mày thở dài: "Đường tỷ, với người ngoài thì đành vậy, trước mặt muội còn giấu làm gì? Tỷ với Dương đại ca tâm đầu ý hợp, trai tài gái sắc, muội thấy đúng là trời sinh một đôi..."

"Đường muội." Tống Yểu khẽ nhếch môi, nụ cười lạnh lùng đầy cảnh cáo: "Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói chớ có nói bừa. Phải biết rằng họa từ miệng mà ra, tỷ nào có khi nào thông đồng với tên họ Dương kia?"

Tống Hương Lăng này quả thật có chút thú vị.

Nàng vốn đang thắc mắc tính cách nhút nhát của nguyên chủ sao lại dám làm chuyện trốn đi theo trai kinh thiên động địa như vậy. Hóa ra vị đường muội này đã đóng vai trò không nhỏ trong vụ này.

Hương Lăng đối diện ánh mắt của nàng, không hiểu sao cảm thấy hơi run sợ. Ả ta cắn môi gượng gạo nở nụ cười: "Đường tỷ giấu muội làm gì? Trước đây tỷ còn tâm sự muốn trốn khỏi Dung gia. Muội cũng nghĩ phải, đường tỷ tuổi xuân phơi phới, sao đành ở Dung gia thủ tiết? Dương đại ca tính tình hiền lành, lại ân cần chu đáo, chỉ là lần này tỷ làm quá đáng quá..."

Nàng nào ngờ được, đến phút cuối Tống Yểu lại đổi ý.

Không những thế, còn quay ngược vu cáo khiến Dương Khâm suýt mất mạng.

Tính cách nhu nhược như bột nặn bằng bột của Tống Yểu, sao lại làm ra chuyện như vậy?

Hay là nàng đã phát hiện ra điều gì?

"Muội muội chắc hiểu lầm rồi."

Tống Yểu mỉm cười thong thả, khiến Tống Hương Lăng càng thêm bất an: "Tỷ đã sớm nghi ngờ tên họ Dương kia cố ý tiếp cận tỷ ắt có mưu đồ đen tối. Nhưng tỷ chỉ là nữ nhi yếu đuối, khó lòng đối đầu trực tiếp, đành tạm thời giả vờ đối đãi qua loa.

Quả nhiên đêm qua gã ta đã lộ nguyên hình, dám tham lam tài sản Dung gia. Loại tiểu nhân đó, tỷ há có thể tha thứ?"

Tống Hương Lăng trợn tròn mắt kinh ngạc, như nhìn người xa lạ.

Trong lòng ả ta dậy sóng gió, một lúc lâu mới gượng gạo thốt lên: "Chắc... chắc có hiểu lầm gì đó... Dương đại ca không phải người như vậy..."

"Hương Lăng à, với tư cách là đường tỷ, tỷ khuyên muội một câu." Tống Yểu liếc nhìn nàng, giọng điệu thong thả nhưng ẩn chứa ý vị thâm trầm: "Biết người biết mặt khó biết lòng. Khi nhìn người đừng chỉ xem bề ngoài. Có kẻ mặt ngoài tử tế đấy, nhưng biết đâu trong bụng lại giấu dao?"

Tống Hương Lăng tim đập thình thịch, dưới ánh mắt soi mói của Tống Yểu, ả ta cảm thấy như bị bóc trần không thể giấu giếm.

Ả ta luống cuống nghĩ thầm: Phải chăng đường tỷ đang ám chỉ điều gì? Không thể nào. Chuyện đó nàng không thể biết được, bằng không đã không thể bình tĩnh như vậy.

Hương Lăng gắng gượng trấn tĩnh, gương mặt tái nhợt, môi khẽ mím chặt: "Đa tạ đường tỷ chỉ dạy, muội muội xin ghi nhớ."

Tống Yểu gật đầu tỏ vẻ hài lòng, như đang khen đứa em biết nghe lời: "À, còn một việc nữa..."

Thấy dáng vẻ kia của nàng, Tống Hương Lăng liền hoảng hốt, trong lòng cũng bất giác căng thẳng.

Tống Yểu cúi người ghé sát lại, đôi mày cong nhẹ, khẽ cười:

"Về sau, mấy chuyện không có chứng cứ thì đừng tùy tiện nói ra. Truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của tỷ tỷ đây, muội nhớ kỹ nhé?"

Tống Hương Lăng không kìm được mà lùi lại một bước, hoảng loạn gật đầu:

"Muội nhớ rồi. Chợt nhớ ra còn việc mẫu thân dặn vẫn chưa làm xong, nếu đường tỷ không còn gì khác, vậy muội xin cáo lui trước."