Đừng Hòng Rời Xa Anh

Chương 6

Duy Khương khuấy nhẹ tách cà phê của mình, ánh mắt trầm lắng hơn bình thường. Sau một lúc im lặng, anh chợt cất giọng:

"Trước khi gặp em, anh vừa chia tay một mối tình 4 năm."

Thúy Vy bất ngờ ngước lên. Cô chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện tình cảm trước đây.

"Vậy sao?" Cô hỏi khẽ, chờ anh nói tiếp.

Duy Khương khẽ cười, nhưng nụ cười đó không mang theo sự vui vẻ.

"Ừ. Vì bị phản bội."

Cô khựng lại.

Anh không nói quá nhiều, nhưng chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để cô hiểu rằng vết thương này không hề nhỏ đối với anh.

"Anh yêu cô ấy nhiều không?"

"Nhiều chứ. Nhưng có lẽ anh đã quá ngu ngốc khi tin rằng tình yêu có thể giữ chân một người."

Thúy Vy im lặng nhìn anh. Lần đầu tiên, cô thấy trong ánh mắt anh không còn là sự trầm ổn thường ngày, mà là một nỗi đau được giấu kín.

"Anh đã yêu hết lòng, nhưng cuối cùng lại bị cắm sừng?"

Duy Khương khẽ gật đầu, giọng điềm nhiên đến lạ.

"Chỉ là một bài học thôi. Bây giờ, anh biết rằng yêu thôi chưa đủ, phải giữ chặt nữa."

Cô không hiểu sao câu nói đó lại khiến mình có chút bất an. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô chỉ đơn giản cảm thấy đồng cảm với anh, vì bản thân cô cũng từng có những tổn thương trong chuyện tình cảm.

Cô nhẹ giọng:

"Không phải ai cũng giống nhau. Sẽ có người trân trọng anh thật lòng."

Duy Khương nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

"Anh cũng hy vọng vậy."

Một buổi tối muộn, sau khi tan làm, Thúy Vy nhận được tin nhắn từ Duy Khương.

"Ra ngoài đi dạo với anh một chút được không?"

Cô do dự vài giây, nhưng rồi cũng nhắn lại một chữ: "Được."

Khi cô bước ra khỏi khu chung cư, anh đã đứng đó, dựa vào xe, đôi mắt trầm lắng như mọi khi. Anh không nói gì, chỉ dìu cô lên chiếc SH cao chót vót.

Cô ngồi sau lưng anh, mùi hương bạc hà quen thuộc phảng phất trong không gian.

Chiếc xe lăn bánh, hướng về bờ sông quận 7, nơi ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước tạo thành những gợn sóng lấp lánh.

Gió thổi nhè nhẹ, không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng nhịp tim mình.

"Em có tin vào duyên số không?" Duy Khương đột nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ rõ sự thắc mắc.

"Trước đây thì không. Nhưng từ khi gặp anh, em bắt đầu cảm thấy... có những chuyện không thể là ngẫu nhiên."

Duy Khương khẽ cười, nhưng ánh mắt anh vẫn rất nghiêm túc.

"Anh tin vào duyên số. Nhưng anh cũng tin rằng, duyên là do con người tạo ra."