Đừng Hòng Rời Xa Anh

Chương 5

Cô nhìn dòng tin nhắn, trong lòng chợt dao động. Cách anh nói chuyện rất chững chạc, lý trí, nhưng cũng có chút gì đó khiến cô khó từ chối.

Sau một lúc suy nghĩ, cô nhắn lại một câu ngắn gọn.

"Vậy thì hẹn gặp."

Điện thoại rung nhẹ… tin nhắn từ anh:

"Anh đón em vào cuối tuần nhé."

Tối cuối tuần, Duy Khương đến đón Thúy Vy như đã hẹn.

Anh không vồ vập, cũng không tạo cảm giác áp lực. Từ khi gặp lại đến giờ, anh luôn giữ khoảng cách nhất định… đủ gần để cô cảm thấy sự quan tâm, nhưng cũng đủ xa để cô không thấy bị kiểm soát.

Khi đến rạp phim, Thúy Vy chọn bộ phim Quật Mộ Trùng Ma.

Duy Khương nhìn thoáng qua tựa phim, rồi nhìn cô với ánh mắt thú vị.

"Anh không nghĩ em lại chọn một bộ phim kinh dị như thế này."

"Sao lại không? Phim ma hay mà."

Cô cười, mắt sáng lên khi nói về sở thích của mình.

"Với lại, anh không thấy chủ đề trùng ma rất đáng để tò mò sao? Nó kết hợp giữa yếu tố tâm linh và hiện thực, vừa rùng rợn vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tò mò."

Anh nhếch môi cười nhẹ, có chút hứng thú.

"Trước đó anh nhớ em thích Đắc Nhân Tâm, rồi đến khám nghiệm tử thi. Giờ lại là phim ma. Xem ra sở thích của em khá đặc biệt."

Thúy Vy bật cười, không phủ nhận.

"Cũng không đặc biệt lắm đâu. Em còn thích thể loại tâm lý với cả Ngọc Anh mới là trùm sách. Nhỏ ấy có tận ba tủ sách lớn, đủ thể loại. Còn em, chỉ là một phần nhỏ trong đó thôi."

Duy Khương khẽ nghiêng đầu quan sát cô.

"Vậy ra em cũng thích truyện về tâm lý?"

"Ừ, nhất là những cuốn sách đào sâu vào cách con người suy nghĩ, cách hành xử, hoặc những vụ án dựa trên tâm lý tội phạm."

Trong mắt Duy Khương ánh lên một tia sáng khó đoán, nhưng anh vẫn giữ vẻ trầm ổn như cũ.

"Vậy thì đúng là một sở thích đáng để tìm hiểu rồi."

Lúc đó, rạp phim thông báo chuẩn bị mở cửa. Anh lịch sự để cô đi trước, bản thân thì vẫn duy trì sự trầm ổn, điềm tĩnh như ngày đầu gặp gỡ.

Nhưng trong lòng, anh lại đang từng chút từng chút một tìm hiểu về thế giới của cô.

Một tháng trôi qua kể từ lần đầu tiên họ gặp lại nhau.

Thúy Vy không nghĩ rằng mình và Duy Khương lại có thể duy trì mối quan hệ này lâu đến vậy. Anh không vồ vập, không gấp gáp, chỉ từng bước từng bước len lỏi vào cuộc sống của cô một cách tự nhiên.

Tối hôm đó, cả hai ngồi ở quán cà phê ven sông, không khí yên tĩnh và dễ chịu.