“Còn phóng viên kia thì để công ty anh ta cảnh cáo một chút. Còn về Trương Lâm Lâm…”
Ngón tay Minh Huyên đang gõ nhẹ mặt bàn bỗng khựng lại, lạnh lùng nói: “Diễn xuất thì dở tệ, nhưng lại giỏi bán hình tượng cá nhân. Cô biết nên làm gì rồi đấy.”
“Tôi hiểu.”
Trang Di hơi cúi người chào, rồi quay lưng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc. Có lẽ vì đã theo Minh Huyên nhiều năm, cô rất hiểu ý sếp, đến cả tính cách cũng dần giống dứt khoát, gọn gàng, không dây dưa.
Năm đó, khi Sở Hoan mới đến công ty, Minh Huyên từng định giao Trang Di cho nàng. Nhưng Sở Hoan lại chọn Trần Tiểu Tiểu và Tiêu Minh. Khi nhìn thấy hai người đó, mắt nàng ánh lên sự yêu thích, Minh Huyên biết nàng không phải chọn qua loa. Vì thế, cô không ép buộc.
Minh Huyên cầm điện thoại mở Weibo, lướt xem bảng tìm kiếm nóng.
Trước đây, cô không thói quen vào Weibo. Có gì cần biết, Trang Di sẽ báo cáo lại. Nhưng từ khi ký hợp đồng với Sở Hoan, cô đã có thói quen mỗi ngày vào xem.
#Sở Hoan x thương hiệu chính thức công bố hợp tác
#Sở Hoan diễn xuất
#Tình yêu của Sở Hoan
Thấy cái hot search thứ ba, đôi mày Minh Huyên liền nhíu lại.
Mấy tin đồn thất thiệt về Sở Hoan đúng là chưa bao giờ dứt. Hồi quay 《Ánh Rạng Đông》, công ty Đường Thăng từng đề nghị tạo scandal tình cảm để PR. Khi Vệ Dĩnh Chân hỏi ý kiến, Minh Huyên đã thẳng thừng từ chối.
Cô không muốn Sở Hoan bị vướng vào mấy thứ tin đồn nhảm nhí đó nữa, dù có là chiêu trò tuyên truyền. Trước kia, những tin đồn đã khiến Sở Hoan tổn thương quá nhiều. Cô không muốn chuyện đó lặp lại.
Nhưng lần này, cư dân mạng lại đào bới lại quá khứ và “chứng cứ thật” gì đó, khiến Minh Huyên nhìn mà thấy cực kỳ chướng mắt.
Cô lập tức bấm gọi điện. Đầu bên kia chỉ đổ chuông vài tiếng đã bắt máy.
“Alo, Minh tổng?”
Giọng Vệ Dĩnh Chân rất nhẹ, nghe rõ sự dè dặt. Minh Huyên nghe xong liền hỏi: “Tiểu Hoan đang ngủ à?”
Vệ Dĩnh Chân hiếm khi nào cẩn thận như vậy, nếu không phải là lúc Sở Hoan đang ngủ.
“Vâng.”
Nghe xác nhận xong, Minh Huyên lập tức cúp máy.
“…Ơ?”
Vệ Dĩnh Chân nhìn màn hình điện thoại báo đã kết thúc cuộc gọi, chớp mắt ngơ ngác. Sao đột nhiên cúp máy vậy?
Mình nói gì sai sao...?
Tít tít…
Ngay lúc Vệ Dĩnh Chân bắt đầu toát mồ hôi lạnh, điện thoại lại rung lên. Là tin nhắn từ Minh Huyên: “Mấy tin đồn cũ về Tiểu Hoan trên mạng, đã xử lý chưa?”
Vệ Dĩnh Chân thấy tin nhắn Minh Huyên gửi tới thì thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa nãy còn tưởng mình làm sai chuyện gì.
[Đã xử lý rồi, tôi dùng vài tài khoản phụ dẫn hướng dư luận, để Tiêu Minh lo phần kéo hot search xuống, còn tôi thì đã liên hệ với mấy tài khoản marketing.]
Tin nhắn gửi đi chưa bao lâu, Minh Huyên đã trả lời lại.
[Tốt.]
Vẫn như mọi khi kiệm lời nhưng sắc bén.
Cũng may mình xử lý kịp thời, nếu không để Minh Huyên phát hiện trước thì chắc hình tượng bản thân tụt dốc không phanh mất…
Vệ Dĩnh Chân lau trán, như thể vừa thoát khỏi một trận nguy hiểm.
Tuy nói Minh Huyên nổi tiếng là “nữ tổng tài băng giá”, nhưng đối với Sở Hoan thì thật sự là rất quan tâm.
Giờ phút này Sở Hoan đang ngủ, dù cần trao đổi với Trần Tiểu Tiểu và Tiêu Minh ở hàng ghế sau, Vệ Dĩnh Chân cũng chỉ dùng tin nhắn để tránh làm phiền.
Đợi mọi việc được xử lý ổn thỏa, cô mở Weibo ra xem tag #Tình yêu của Sở Hoan đã bị đẩy xuống tận vị trí thứ 40. Lúc này cô mới nhẹ nhõm thở dài.
Vệ Dĩnh Chân quay đầu nhìn Sở Hoan. Dù đang ngủ, nàng vẫn cau mày, hai tay nắm chặt đặt trước ngực, như một con nhím luôn trong trạng thái phòng vệ cao độ…
Cô thở dài. Mong rằng dưới sự che chở của Minh Huyên, Sở Hoan sẽ không còn phải chịu đựng những tổn thương như trong quá khứ nữa.
-
Khi trở lại khách sạn, Sở Hoan tắm rửa xong, nghỉ ngơi một lát rồi gọi Vệ Dĩnh Chân sang phòng mình. Nàng muốn hỏi lịch trình sắp tới và tiện thể lấy kịch bản do đạo diễn Lại gửi đến.
“Lịch trình vẫn như vậy, chị gửi kịch bản cho em ngay đây.”
“Ừm.”
Sở Hoan ngồi xếp bằng trên ghế sofa, mặc áo ngủ bằng nhung mềm mại. Khi cúi xuống lấy điện thoại trên bàn trà, cổ áo hơi trễ xuống, để lộ một mảng da trắng ngần, vừa quyến rũ vừa mê hoặc. Vệ Dĩnh Chân nhìn đến ngẩn người, trong đầu không khỏi thầm mắng một tiếng yêu tinh thật rồi!
Sở Hoan thì hoàn toàn không nhận ra sự hấp dẫn của mình lúc này. Lấy điện thoại xong, nàng mở tập kịch bản mà Vệ Dĩnh Chân vừa gửi đến, rồi nghiêng người tựa vào tay vịn sofa, một tay chống đầu, lười biếng đọc nội dung.
Vệ Dĩnh Chân nhìn dáng vẻ nàng vô tình mà gợi cảm như thế, không kìm được nuốt nước bọt một cái, hỏi: “Tiểu Hoan, còn cần gì nữa không?”
“Ừm… Không có đâu, chị Vệ đi nghỉ sớm đi.”
“Được rồi.” Rời khỏi phòng Sở Hoan, Vệ Dĩnh Chân thở dài thật sâu. Trong lòng thầm cảm thán: “Cũng may là mình không thích con gái… chứ không thì với yêu tinh như em ấy, chắc mình bị câu hồn mất rồi…”