Ảnh Hậu Ẩn Hôn

Chương 8

Sau khi kết thúc sự kiện, Sở Hoan mệt mỏi đến mức thϊếp đi trong xe. Nhưng khi nhận được cuộc gọi từ Mạnh Lai, nàng không thể không nghe máy.

Nàng lười biếng mở mắt, nhận lấy điện thoại từ tay Vệ Dĩnh Chân. "Alo, đạo diễn Mạnh?"

"Tiểu Hoan à, đạo diễn Lại sắp khai máy một bộ phim võ hiệp cổ trang, muốn mời em vào vai nữ chính. Kịch bản đã được gửi cho tôi, em có hứng thú xem thử không? Nhưng chắc em cũng biết tính cách lão Lại rồi đấy, em vẫn phải đến thử vai."

Sở Hoan nhíu mày. Trên tay nàng vẫn còn ba kịch bản chưa đọc, giờ lại có thêm một cái nữa, thực sự khiến nàng đau đầu. Nhưng nàng cũng không thể từ chối Mạnh Lai. Từ chối tức là không nể mặt ông ấy, mà đạo lý đối nhân xử thế này, nàng hiểu rất rõ.

Hơn nữa, hầu hết kịch bản được gửi trực tiếp tới nàng đều không cần thử vai, nhưng Lại Văn Dực lại khác. Yêu cầu của ông rất cao, nên yêu cầu thử vai cũng là điều hợp lý.

"Được thôi, phiền đạo diễn Mạnh gửi kịch bản cho em nhé."

Sở Hoan thoải mái đáp lời, hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy.

"Sao vậy, Tiểu Hoan?"

"Đạo diễn Lại có một bộ phim điện ảnh, muốn mời em đóng nữ chính. Đạo diễn Mạnh gọi để thuyết phục em nhận vai."

Nói xong, nàng nhận lấy bình nước ấm từ tay Vệ Dĩnh Chân, mở nắp và uống vài ngụm.

"Đạo diễn Lại? Có phải Lại Văn Dực người vừa đoạt giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại Kim Phượng Hoàng không?"

Trợ lý Trần Tiểu Tiểu ngồi phía sau phấn khích lên tiếng. Tiêu Minh cũng lập tức góp lời: "Thật là ông ấy sao? Nghe nói tính tình của đạo diễn Lại rất quái, yêu cầu cực kỳ khắt khe!"

"Ừ, đúng là ông ấy."

Sở Hoan biết Mạnh Lai và Lại Văn Dực có quan hệ tốt. Trước đây, Lại Văn Dực từng đến thăm đoàn phim, nàng cũng đã nói chuyện với ông vài lần. Ông là một đạo diễn có tư duy nghệ thuật độc đáo và phong cách làm phim rất riêng biệt.

Phim của Lại Văn Dực luôn có chất lượng cao, cách kể chuyện cũng rất ấn tượng. Sở Hoan thực sự thích phim của ông. Vì vậy, khi nhận được lời mời từ Mạnh Lai, nàng không thể từ chối dù xét về tình cảm hay về lợi ích, nàng đều không có lý do để từ chối.

"Wow! Chị Sở, nếu nhận được vai nữ chính trong phim của đạo diễn Lại, chị chắc chắn sẽ có thêm một chiếc cúp ảnh hậu!"

Trần Tiểu Tiểu hào hứng reo lên. Nàng mới 19 tuổi, tính tình thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy. Cũng vì thích sự đơn thuần đó mà khi Minh Huyên cho phép chọn trợ lý, Sở Hoan đã chọn nàng.

Trần Tiểu Tiểu phụ trách trang phục và hóa trang trong đoàn đội, còn Tiêu Minh đảm nhận những công việc chân tay như khuân vác, vận chuyển đồ đạc. Hai trợ lý có phân công rất rõ ràng.

"Đừng nói linh tinh, ảnh hậu không phải cứ muốn là có." Sở Hoan bật cười, lắc đầu nhắc nhở.

Sở Hoan đưa tay xoa nhẹ đầu Trần Tiểu Tiểu, mỉm cười dịu dàng. Trần Tiểu Tiểu thè lưỡi, nhún vai rồi cười hì hì, ra vẻ năn nỉ xin tha.

"Nhưng mà chị Sở, chị không cần ra tay, để em dạy dỗ cậu ấy một chút!"

Tiêu Minh làm bộ muốn ra tay trừng trị, Trần Tiểu Tiểu lập tức chuẩn bị phản đòn. Vệ Dĩnh Chân bực mình lên tiếng: "Đủ rồi đấy… Các em bao nhiêu tuổi rồi mà cứ như con nít thế?"

Nghe thấy "sếp lớn" lên tiếng, cả hai lập tức dừng lại, nhưng Trần Tiểu Tiểu vẫn không quên lè lưỡi trêu Tiêu Minh. Tiêu Minh trợn mắt, nhưng không thèm đôi co với nàng, dù gì cũng là một nam tử hán, không đáng để chấp nhặt với con gái.



Tít tít…

Điện thoại của Vệ Dĩnh Chân rung lên. Là Mạnh Lai gửi kịch bản đến. Cô nhìn qua rồi đưa cho Sở Hoan.

Sở Hoan mở ra tập tin, ngay lập tức bị thu hút bởi tựa đề của bộ phim.

《Hiệp》

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng đã đủ khiến người ta tò mò. Có lẽ đây chưa phải tên chính thức, nhưng chữ hiệp này đã gợi lên vô số hình ảnh và tưởng tượng.

Hiệp rốt cuộc là gì?

Sở Hoan khẽ cười, không tiếp tục đọc nữa mà đưa điện thoại lại cho Vệ Dĩnh Chân.

"Trên xe xem không tiện, để lát nữa đọc sau, giờ để em nghỉ ngơi một chút."

"Được."

Lúc này, Sở Hoan đang trên đường trở về khách sạn ở Long Châu. Lịch trình mấy ngày nay quá dày đặc, nàng thực sự mệt mỏi và rất cần một giấc ngủ sâu.

Sở Hoan ngủ rất nông, nên khi nàng nói muốn nghỉ ngơi, cả xe lập tức yên ắng đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng. Không phải vì nàng dễ nổi nóng khi bị đánh thức, mà là vì ngoài Vệ Dĩnh Chân, chưa ai từng thấy nàng thực sự tức giận.

Mọi người giữ im lặng là vì họ biết, một khi Sở Hoan bị đánh thức, nàng sẽ rất khó ngủ lại. Đã từng có lần, vì kiệt sức, nàng ngất xỉu ngay tại trường quay và phải nhập viện. Vì thế, không ai dám làm phiền giấc ngủ của nàng.



"Minh tổng, đã điều tra được. Tay phóng viên kia từng có liên hệ với Giải Trí Công Thành."

Minh Huyên không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào tập tài liệu trong tay.

"Ai của Giải Trí Công Thành?"

Tinh Diệu và Công Thành vốn đã không ưa nhau, nhưng loại trò bẩn thỉu này, Tinh Diệu thường chẳng thèm ra tay. Nếu lần này có động tĩnh, chắc chắn là do một nghệ sĩ nào đó giở trò.

"Trương Lâm Lâm."

Minh Huyên nhướng mày.

Trương Lâm Lâm?

Có phải cô ta chính là nữ diễn viên đang đóng bộ phim truyền hình 《Kiếp Phù Du Lục》 hay không? Dạo gần đây cô ta rất nổi tiếng, luôn xây dựng hình tượng trong sáng, thẳng thắn.

Nhớ lại trước đây, khi Sở Hoan vẫn còn ở Công Thành, cô ấy chỉ được đóng vài bộ phim nhỏ không mấy tiếng tăm. Lúc đó, Trương Lâm Lâm và Sở Hoan đấu đá nhau không ngừng, dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn bẩn thỉu để giành lợi thế.

"Minh tổng, chúng ta xử lý thế nào?" Trợ lý Trang Di đứng thẳng người, chờ chỉ thị.

Minh Huyên chậm rãi ngước mắt khỏi tập tài liệu, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. Đôi mắt cô khẽ nheo lại, tia sáng ẩn hiện trong đáy mắt.