Vốn là song bào thai, nhưng Tiểu Niếp lại nhỏ hơn Đại Niếp. Từ nhỏ Tiểu Niếp đã ốm yếu, Nguyệt Cơ tốn rất nhiều tâm sức. Ngược lại, con gái lớn Đại Niếp từ nhỏ khỏe mạnh, nên gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Ví dụ như chăm sóc mẫu thân bệnh, chăm sóc muội muội nhút nhát hay khóc.
Nguyệt Cơ không khỏe, uống xong cháo thì không ăn được nữa. Đại Niếp lo lắng nhìn bà, rồi ra bàn thấp ăn phần của mình.
Cơm không ngon, tuy lượng đủ nhưng không có dinh dưỡng. Mẫu thân sức khỏe yếu. Mùa đông năm ngoái lạnh giá, than sưởi thì lại ít. Mẫu thân nhường cho hai chị em, chính mình thì bị cảm lạnh. Khó khăn lắm mới khỏi thì lại tái phát ho, bệnh nặng suốt mùa đông.
Tình cảnh ba mẹ con ở Tiêu gia vốn đã khó khăn. Năm ngoái mẫu thân còn khỏe, làm vũ cơ ở Tư Nhạc Các, tiền lương đủ sống. Từ khi mẫu thân ốm, tình cảnh càng thêm gian nan.
Không thể nhảy múa, chỉ có thể làm tạp dịch ở Linh Viện. Một tạp dịch thì được bao nhiêu tiền? Nếu không phải cả Linh Viện biết thân phận đặc biệt của ba mẹ con, chắc hẳn đã bị đuổi khỏi Tiêu gia. Dù vậy, cũng không có ai đối xử tốt với họ. Đừng nói đến mời thầy thuốc, chỉ cần không chết đói thì đã mãn nguyện. Nguyệt Cơ bệnh ngày càng nặng. Bà biết, Đại Niếp cũng biết.
Nàng nhớ mẫu thân mình chết vào mùa xuân mưa nhiều, ngày đó cũng mưa rả rích như hôm nay. Nghĩ đến đây, Đại Niếp nắm chặt bàn tay nhỏ bé gầy gò, bỗng dưng nghẹn ngào.
“Đại Niếp, con không khỏe à? Lại đây nương xem vết thương trên đầu con.”
Thấy con gái nhíu mày, nuốt không trôi. Nguyệt Cơ nhớ đến chuyện mấy hôm trước, con bé tranh cãi với người ta, bị đẩy ngã khiến đầu bị thương.
Vân Cơ kia cũng thật là, Đại Niếp chỉ là đứa bé chưa đến mười tuổi, vậy mà cũng so đo. Nếu không phải bà là mẫu thân bất tài, không bảo vệ được con thì sao con phải chịu khổ như vậy.
Nghĩ đến đây, Nguyệt Cơ nước mắt lưng tròng, lại khóc nức nở.
Đại Niếp ngoan ngoãn đến bên mẫu thân, để mẫu thân xem vết thương trên đầu. Hôm đó, khi Đại Niếp bị thương ngất đi thì Nguyệt Cơ sợ hãi vô cùng. May mà trời thương người mệnh khổ, con bé không sao, tỉnh dậy không nói đau chỗ nào, Nguyệt Cơ mới yên tâm. Hôm nay xem lại, vết sưng đã giảm nhisa. Nguyệt Cơ hỏi lại con gái có khó chịu không, khi nhận được câu trả lời không thì bà cẩn thận quấn lại mảnh vải trên đầu Đại Niếp.
“Con phải ăn nhiều vào, nương không khỏe, muội con lại nhát gan, phải nhờ con trông nom nó. Nếu con có chuyện gì, nương không biết phải làm sao.” Nguyệt Cơ khóc đến đau lòng, Tiểu Niếp thấy mẫu thân khóc cũng khóc theo. Đại Niếp bực bội, đứng dậy nói mình không sao rồi dọn dẹp bàn ăn.
Đem hộp đồ ăn trả lại nhà bếp lớn. Về đến nơi thấy Tiểu Niếp đã ngủ bên Nguyệt Cơ, Nguyệt Cơ cũng nửa nhắm mắt như ngủ. Đại Niếp nhẹ nhàng cài then cửa, rồi sang phòng bên phải.
Phòng nhỏ này không lớn, hai bên có hai chiếc giường, giữa có chỉ một chiếc bàn thấp. Ngoài ra, không có bất kì thứ gì khác. Đây là phòng của Đại Niếp và Tiểu Niếp. Nhưng Tiểu Niếp từ nhỏ đã quấn quýt mẫu thân. Phần lớn thời gian ngủ cùng Nguyệt Cơ, nên căn phòng này như chỉ dành cho Đại Niếp.
Vì trời mưa ẩm ướt nên phòng nồng nặc mùi mốc. Đại Niếp làm như không thấy, cởi giày lên giường rồi đắp chăn mỏng lên người.
Tiêu Cửu Nương không ngờ mình sẽ sống lại, trở lại lúc còn nhỏ.
Ngày sống lại, Tiêu Cửu Nương mở mắt ra thì kinh ngạc. Nếu không phải trong trí nhớ có khuôn mặt khắc sâu trong linh hồn, nàng không dám tin mình sống lại. Hai ngày sau, Tiêu Cửu Nương vừa dưỡng thương đầu vừa làm quen mọi thứ, mới biết mình trở lại lúc mẫu thân Nguyệt Cơ sắp chết.
Là muốn nàng nếm lại nỗi đau mất mẫu thân sao?
Đời trước, Tiêu Cửu Nương tuy không giỏi y thuật nhưng nhờ cơ duyên học được chút độc thuật nên cũng hiểu chút dược lý. Nguyệt Cơ không thể cứu chữa, song bào thai khiến bà khó sinh. May mà mẫu tử bình an nhưng đã vắt kiệt sức lực của bà. Nhiều năm qua, vì hai con gái mà bà luôn cố gắng, vì Tiểu Niếp yếu ớt nên bà càng lao tâm khổ tứ. Mọi người đều nghĩ Nguyệt Cơ mấy năm nay mới yếu đi. Chỉ có Tiêu Cửu Nương biết, bà đã kiệt quệ từ lâu. Mấy lần ốm trước chỉ là bệnh cũ dần lộ ra, hiện giờ chỉ là kéo dài ngày tháng.
Hiểu ra tất cả, Tiêu Cửu Nương rất đau lòng, nhưng đời trước trải qua nhiều chuyện, nàng đã học được cách bình thản.
Đáng lẽ nên quen rồi, phải không? Cảm giác bất lực! Không, sao có thể quen được!
Đời trước, từ một đứa trẻ không cha không mẹ, đến người khiến cả Tiêu gia kiêng dè. Tiêu Cửu Nương đã trả giá rất nhiều, không ai biết nàng đã trải qua những gì. Nhiều người sợ nàng, ngầm mắng nàng là độc phụ nhưng ngoài mặt vẫn vâng dạ, không dám nói nhiều.
Tiêu Cửu Nương đã đứng trên cao quá lâu, không ngờ một lần nhắm mắt mở mắt lại đưa nàng trở về nguyên hình trở lại quãng thời gian khó khăn nhất.
Nhớ lại những chuyện thời thơ ấu, Tiêu Cửu Nương không thể bình tĩnh.
Nàng biết rõ sự bình yên trước mắt chỉ là ảo ảnh. Chỉ cần nàng không cam lòng, chỉ cần nàng muốn trỗi dậy, chỉ cần nàng muốn giành lại những gì thuộc về mình, nguy cơ và chèn ép sẽ ập đến cho đến khi nàng bị dẫm đạp đến chết.
Nàng chưa quên lúc này mình tên Đại Niếp, chỉ là một đứa trẻ vô danh.
Cái họ Tiêu này, còn quá xa lạ với nàng.