Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 12

“Lâm Nam Nam! Em dừng lại! Nếu em còn nhúc nhích nữa, anh sẽ gọi người vào đấy!”

Lục Hành hốt hoảng nói không suy nghĩ, vừa thốt ra liền hối hận đến muốn úp mặt vào gối.

Lâm Nam Nam như chợt nhớ ra điều gì, lí nhí đáp:

“Không phải câu đó nên là em nói sao?”

Lục Hành dở khóc dở cười, thấy cô cuối cùng cũng chịu dừng tay, liền thở phào, nói:

“Nghe anh nói trước, được không?”

Tay cô tuy đã ngưng lại, nhưng vẫn chưa rời đi. Vì vậy Lâm Nam Nam vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn đang toả ra từ người anh, do dự một lát rồi mới nói:

“Vậy anh nói đi.”

Tay vẫn không hề nhúc nhích.

Lục Hành cố gắng ép bản thân bình tĩnh. Từ nhỏ đến giờ anh chưa từng thân mật với con gái như vậy, cả da đầu cũng tê rần. Cuối cùng cắn răng nói:

“Anh thấy hơi lạnh... Em đắp chăn giúp anh trước đi...”

Nghe anh nói vậy, Lâm Nam Nam cũng không còn cách nào, đành làm theo.

Cô không vui lắm, nằm xuống, miệng lầm bầm:

“Nói nhanh đi.”

Lục Hành hít sâu một hơi, nói:

“Cuộc hôn nhân này... vốn chẳng liên quan gì đến em. Anh như thế này, cả đời cũng không khá hơn được nữa. Anh không muốn liên lụy em...”

“Anh muốn ly hôn với em?”

Ý trong lời nói khiến Lâm Nam Nam lập tức bật dậy, trong bóng tối nhìn chằm chằm Lục Hành, chất vấn.

Nếu ly hôn rồi, cô biết đi đâu trồng lương thực?

Nghĩ tới đây, cô nghiêm mặt lại, nói chắc nịch:

“Em không đời nào ly hôn! Anh đừng có mơ!”

Không có sự đồng ý của cô, Lục Hành không thể nhúc nhích, ai cũng không làm gì được cô.

Lục Hành thấy cô nói chắc nịch như vậy, cứ ngỡ là cô thật sự để tâm đến mình, trong lòng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa khó tả, cùng với một chút tiếc nuối...

Nếu anh không bị thương, nếu hai người đã kết hôn trong hoàn cảnh bình thường, anh chắc chắn sẽ bảo vệ cô suốt đời, để cô sống một cuộc sống yên bình.

Nhưng bây giờ, chính vì như vậy, anh lại càng không thể làm liên lụy đến cô.

“Anh thế này, không làm được gì cả, em một mình sẽ rất vất vả, rất khổ. Anh không thể hại em, em hiểu không?” Anh thở dài.

“Không hiểu!” Lâm Nam Nam nhớ tới mảnh đất bà hứa cho mình sắp bay mất, bèn ương bướng nói.

Lục Hành biết hoàn cảnh trưởng thành của cô, biết rằng chưa từng có ai dạy cô những điều này, nên không hiểu cũng là điều dễ hiểu. Giọng anh dịu xuống:

“Nam Nam, anh thế này... không thích hợp để kết hôn...”

“Chúng ta đã kết hôn rồi!” Sợ đất mất, Lâm Nam Nam vội vàng gằn giọng.

“Đó là chuyện bất đắc dĩ thôi, em nên có lựa chọn tốt hơn.”

Lâm Nam Nam chỉ quan tâm đến mảnh đất mà bà cụ Lục đã hứa, nên chẳng buồn để ý đến những lời khuyên chân thành của anh, khiến Lục Hành cảm thấy bất lực. Cuối cùng anh đành thỏa hiệp:

“Chuyện sinh con... tạm thời hãy để sau. Em còn nhỏ...”

Dù Lục Hành đã thể hiện rõ sự từ chối, nhưng Lâm Nam Nam vẫn không chịu bỏ cuộc, nhỏ giọng hỏi:

“Vậy khi nào anh muốn có con, nói với em một tiếng là được.”

Câu này khiến nhịp thở của Lục Hành khựng lại, cuối cùng, dưới ánh mắt kiên quyết của cô, anh đành gật đầu.

Thế là Lâm Nam Nam lại lẩm bẩm:

“Giờ đang khỏe mạnh, sinh con ra mới khỏe được...”

Lời đó, Lục Hành không dám phản bác một câu, chỉ sợ hở ra là bị cô cưỡng ép thật.

Đêm tân hôn, Lâm Nam Nam ngủ rất say. Lúc Lục Hành bị cô ôm lấy, anh đã biết... tiêu rồi. Quả nhiên, cả đêm anh không ngủ được, đầu óc rối loạn.

Không quen, nên không ngủ được.

Sáng hôm sau, Lâm Nam Nam tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm Lục Hành. Ngẩn ra một lúc, cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh vẫn chưa tỉnh, liền do dự, rồi vươn tay ấn mấy chỗ trên người anh, nghiêng đầu suy nghĩ:

“Cứ thế này mà họ cũng chữa không được sao?”

Cô không biết người đàn ông bên cạnh vẫn đang giả vờ ngủ. Nghe được câu nói đó, anh cố kìm chế, không mở mắt, cũng không dám hỏi cô thật ra có ý gì.