Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 11


Vừa bước vào cửa, cô đã chạm ngay ánh mắt sâu thẳm của Lục Hành. Cô không né tránh, đóng cửa lại rồi đi thẳng tới trước mặt anh, quan sát từ trên xuống dưới một lượt, sau đó hỏi:

“Anh ăn gì chưa?”

Một câu hỏi bình thường thôi, nhưng lại khiến Lục Hành cảm thấy như có mối nguy đâu đây. anh nghiêm túc đáp:

“Rồi.”

“Vậy anh có ngủ không?” Cô hỏi tiếp.

Lục Hành im lặng một chút, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Lâm Nam Nam liếc anh một cái rồi nói:

“Em đưa anh vào trong nằm, không thì em ngủ bên trong, nửa đêm dậy lại làm phiền anh.”

Lục Hành, vốn quen với việc ở một mình, hơi chần chừ:

“Anh ngủ bên trong, người nhà dễ chăm sóc hơn.”

“Có em rồi.” Lâm Nam Nam thản nhiên nói, “Sáng mai anh dậy, em sẽ bế anh ra ngoài.”

Vừa nghe cô nói "bế ra", Lục Hành lập tức nghẹn họng, chẳng nói được gì thêm.

Những chuyện làm khó người khác, đến lượt cô lại chẳng đáng nhắc tới.

Thấy anh không nói gì nữa, Lâm Nam Nam cũng không dài dòng. Cô bắt đầu đỡ anh vào giường trong, rồi gọn gàng thay đồ, nằm xuống luôn.

Địa bàn của mình đột nhiên có một kẻ lạ xâm nhập, Lục Hành thấy cả người không thoải mái. Nhưng anh chẳng biết nói gì, dù sao với bộ dạng hiện tại của anh, người ta không chê đã là có lòng tốt.

Anh không muốn hủy hoại cả đời cô, đang trăn trở không biết nên mở lời thế nào cho hợp thì chợt thấy một cái đầu ghé sát lại, bên hông có bàn tay nhỏ đang mò mẫm...

Toàn thân Lục Hành cứng đờ, da gà nổi hết lên. Anh không thể cử động, nhưng cảm giác lại nhạy bén hơn người bình thường. Giọng anh khàn hẳn đi:

“Em đang làm gì đấy?”

“Cởi đồ ra!”

Giọng nói nghiêm túc đến mức không cho người ta chút tưởng tượng nào, khiến Lục Hành cho rằng mình đã nghĩ quá xa.

“Anh mới thay quần áo xong mà.”

Dù sao hôm nay cũng là ngày cưới của anh, từ đầu đến chân đều đã được thay mới, trên người sạch sẽ tinh tươm.

Lâm Nam Nam ghé sát lại ngửi một cái, hương xà phòng quen thuộc khiến cô khẽ gật đầu, nhưng tay thì không dừng lại, khiến Lục Hành có cảm giác như mình sắp bị lột sạch.

“Anh không cần thay đồ...”

Anh nghiến răng nói.

Lâm Nam Nam khựng lại một chút, hơi nhíu mày khó xử:

“Sinh con... không cần cởi đồ sao?”

Cô chưa từng trải qua, ở thời đại của cô thì chuyện sinh con tự nhiên đã gần như tuyệt chủng. Dù có dùng công nghệ cao, tỉ lệ thành công vẫn cực kỳ thấp. Đó là nỗi đau của họ, cũng là lý do vì sao họ tha thiết tìm kiếm thực phẩm nguyên thủy.

Qua nghiên cứu, họ phát hiện chỉ có ăn thực phẩm nguyên thủy mới có thể tăng tỉ lệ sinh sản, mới có thể cứu nhân loại khỏi nguy cơ tuyệt chủng.

Ban đầu khi lấy Lục Hành, cô không hề nghĩ đến chuyện sinh con – dù sao Lục Hành cũng là người liệt nửa người.

Nhưng khi nhìn thấy anh, cô lại cảm thấy nếu sinh được một đứa bé giống anh, thì cũng rất đáng giá. Vì vậy mới có hành động hôm nay.

Chỉ là... chưa từng thực hành, càng chưa từng chứng kiến, Lâm Nam Nam vì sự từ chối của Lục Hành mà bắt đầu nghi ngờ bản thân, cứ ngỡ mình đã làm gì sai.

“Sinh... sinh con?”

Dù từng bị thương nặng cũng chưa từng hoảng sợ, lúc này Lục Hành lại không thốt nổi thành lời.

“Phải mà, chúng ta kết hôn rồi, sinh con là chuyện rất bình thường chứ?”

Cô nói như lẽ đương nhiên, trông như người rất hiểu chuyện, nhưng thực tế, tất cả hiểu biết của cô chỉ là những lời lén lút nghe được khi nguyên chủ còn lang thang trong thôn. Cho nên, vốn đã mơ hồ, đến lượt Lâm Nam Nam lại càng thêm lơ mơ.

Lục Hành muốn ôm đầu, nhưng không thể nhúc nhích, chỉ đành nhẫn nhịn cảm giác nóng rực trong người, nghiến răng nói:

“Nam Nam, em chờ chút, anh có chuyện muốn nói với em...”

Cô vợ này của anh đúng là... dữ dằn đến mức khiến người ta không đỡ nổi!

“Có gì để sau đi...”

Lâm Nam Nam tin chắc mình làm đúng, cả người lập tức nhào tới, tay chuẩn bị tiếp tục động tác. Lục Hành giật nảy người.