Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 9

Cả nhà họ Lục đồng loạt quay đầu nhìn Hàn Yên, khiến cô ta trở tay không kịp. Gương mặt chưa kịp thu lại biểu cảm khó chịu đã bị bắt trọn.

Cô ta cố gắng lấy lại bình tĩnh, gượng gạo nhếch môi: “Nam Nam hiểu lầm rồi, em không có ý đó đâu...”

“Cô gọi chồng tôi là anh Hành, gọi tôi là Nam Nam, tức là không công nhận tôi đúng không?” Lâm Nam Nam hỏi thẳng thừng.

Mấy chuyện vòng vo kiểu này, trong mắt cô chỉ như trò trẻ con, quá ấu trĩ. Nhưng cô cũng không phải dạng dễ để người ta bắt nạt, nhất là kiểu người như Hàn Yên, mặt mũi toàn ý xấu.

Tất nhiên Hàn Yên không công nhận. Cô ta vốn chẳng mong Lục Hành sống yên ổn, lúc nào cũng muốn xúi nhà họ Lục bài xích Lâm Nam Nam, nào ngờ cả nhà họ lại đối xử tốt với cái “đứa ngốc” ấy đến vậy.

“Em đâu có, em chỉ sợ chị không quen thôi mà...” Cô ta gượng gạo giải thích.

Lâm Nam Nam hừ lạnh: “Tôi với Lục Hành là vợ chồng hợp pháp, có giấy đăng ký kết hôn đàng hoàng. Nếu cô không gọi tôi là chị dâu, thì cũng đừng gọi anh ấy là anh Hành nữa.”

Cô nói vậy chính là để làm Hàn Yên khó chịu. Dù cô chẳng cần mấy tiếng xưng hô ấy, nhưng cũng chẳng muốn để người khác chướng mắt ngay trước mặt mình.

Hàn Yên không muốn chuyện bị làm lớn, khẽ cắn môi rồi gọi một tiếng “chị dâu”, sau đó quay người bước đi, không ngoảnh lại.

Thấy cô ta như vậy, Trương Tiểu Phượng khẽ thở dài rồi giải thích:

“Nam Nam, A Hành không có gì với cô ta cả. Tuy hai đứa quen nhau từ nhỏ, nhà cô ta cũng từng ngỏ ý muốn kết thân, nhưng cô ta... không hợp với A Hành, nên nhà mình đã khéo léo từ chối. Có lẽ vì vậy mà cô ta để bụng, mới làm ra mấy chuyện như thế, con đừng hiểu lầm!”

“Con không hiểu lầm đâu, Lục Hành còn chẳng liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái!” Lâm Nam Nam tỏ vẻ vô cùng hài lòng.

Lục Hành vẫn còn đang ngơ ngác từ đầu đến giờ, bắt gặp nụ cười tươi của Lâm Nam Nam, đột nhiên có cảm giác anh vừa được khen.

Nhưng một kẻ tàn phế như anh, có gì đáng để khen ngợi chứ?

Trương Tiểu Phượng hơi ngẩn ra, thật sự không ngờ Lâm Nam Nam không những không chê bai con trai bà ấy, mà còn khen anh nữa, khiến bà ấy mừng rỡ vô cùng. Bà ấy liền cười tươi nói:

“Nam Nam, con trò chuyện với A Hành chút đi. Lát nữa mở tiệc, mẹ sẽ bảo A Uyển đến gọi con.”

Lục Uyển còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đã bị mẹ kéo đi mất.

Lâm Nam Nam thì chẳng có chút ngại ngùng nào, cứ thế nhìn chằm chằm vào cơ thể của Lục Hành, nhìn đến mức khiến anh nổi hết cả da gà, chỉ sợ cô nổi hứng lên lại bế anh lên như lần trước.

“Sắp mở tiệc rồi, hôm nay có nhiều món ngon lắm, em mau ra đó đi!”

Vì muốn thoát khỏi cảm giác ngượng ngùng, Lục Hành chủ động lên tiếng.

Nghĩ đến những gì mình đang suy tính trong đầu, Lâm Nam Nam gật đầu tán thành:

“Ăn no mới có sức, anh yên tâm, em rất có sức đấy!”

Lục Hành hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì, chỉ mong mau chóng đuổi được người đi.

Thế nhưng, đến khi tiệc tàn, Lâm Nam Nam trở về phòng, không chỉ muốn ngủ chung giường với anh, còn kéo áo anh xuống... Lúc đó, anh mới thật sự hiểu lời “rất có sức” là có ý gì...

Tiệc cưới nhà họ Lục được tổ chức khá suôn sẻ. Bất kể khách khứa đến dự mang theo tâm tư gì, thì cũng chẳng ai dám làm bậy trong ngày vui như thế này, tiệc diễn ra thuận lợi từ đầu đến cuối, không một ai gây rối.

Sau khi khách khứa ra về, Lâm Nam Nam được Trương Tiểu Phượng dẫn đi làm quen với những người còn lại trong nhà họ Lục, cũng nhận được không ít quà gặp mặt. Tuy đều không phải đồ quý giá, nhưng thái độ chấp nhận cô thì đã thể hiện rất rõ.

“Cháu có thể chăm sóc tốt cho Lục Hành, nhưng mọi người phải đồng ý với cháu một điều kiện.”