Mang Theo Không Gian, Dựa Vào Làm Nông Trở Mình

Chương 8

Lâm Nam Nam cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi Lục Hành:

“Anh thấy chỗ nào không ổn à?”

Lục Hành lắc đầu, vừa định nói cô đặt mình xuống đi, thì thấy mẹ mình bỗng vỗ tay cái đét, rồi kéo Lục Uyển:

“Mau, đi thay đệm cho anh con!”

Lục Uyển nhớ lại bình thường ba người trong nhà còn khó khăn lắm mới xoay sở được với ông anh cao kều này, lập tức hiểu ngay vì sao mẹ lại gấp gáp như thế.

Hai mẹ con hoàn toàn không để ý đến Hàn Yên, nhanh chóng tay chân thoăn thoắt thay toàn bộ chăn đệm trên giường.

“Nam Nam, con đặt A Hành xuống đi, coi chừng mệt quá đó.” Trương Tiểu Phượng vốn đang lo Lâm Nam Nam không bế nổi người, thấy cô im lặng không nói gì mà đã đỡ được người ta đến lúc thay đệm xong, lập tức dịu giọng quan tâm.

Lâm Nam Nam khẽ cong môi cười, đặt Lục Hành lên giường. Không ai biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt cô thoáng chút kỳ lạ.

Hàn Yên thấy vẻ mặt bà ấy như vậy, tưởng bà ấy giận, liền tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa:

“Bác gái, bác không biết đâu, vừa nãy Lâm Nam Nam đẩy anh Hành một cái, suýt nữa khiến anh ấy ngạt thở. Bây giờ còn bế người ta thế kia, mạnh mẽ quá mức, chẳng biết có làm anh Hành bị thương thêm không nữa.”

Lâm Nam Nam cụp mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi Lục Hành:

“Anh thấy chỗ nào không ổn à?”

Lục Hành lắc đầu, vừa định nói cô đặt anh xuống đi, thì thấy mẹ anh bỗng vỗ tay cái đét, rồi kéo Lục Uyển:

“Mau, đi thay đệm cho anh con!”

Lục Uyển nhớ lại bình thường ba người trong nhà còn khó khăn lắm mới xoay sở được với ông anh cao kều này, lập tức hiểu ngay vì sao mẹ lại gấp gáp như thế.

Hai mẹ con hoàn toàn không để ý đến Hàn Yên, nhanh chóng tay chân thoăn thoắt thay toàn bộ chăn đệm trên giường.

“Nam Nam, con đặt A Hành xuống đi, coi chừng mệt quá đó.” Bà ấy vốn đang lo Lâm Nam Nam không bế nổi người, thấy cô im lặng không nói gì mà đã đỡ được người ta đến lúc thay đệm xong, lập tức dịu giọng quan tâm.

Lâm Nam Nam khẽ cong môi cười, đặt Lục Hành lên giường. Không ai biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt cô thoáng chút kỳ lạ.

Ít nhất, Lục Hành cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh hôm nay khác thường. Nếu không ngại mở miệng hỏi, chắc chắn Lâm Nam Nam sẽ chẳng ngại gì mà đáp: “Tuy không cử động được, nhưng thân hình cũng ra dáng lắm đấy.”

“Chị dâu, chị giỏi thật đấy!” Vừa ôm chăn đệm bẩn, Lục Uyển vừa líu lo tán thưởng: “Anh cả nhà em nặng thế, ba người như ba em còn chưa chắc bế được lâu, vậy mà chị một mình bế được luôn! Chị khỏe đến mức nào vậy trời!”

Lục Hành tuy không lên tiếng, nhưng cũng không giấu nổi sự tò mò.

Anh ít khi về quê, chỉ nghe người trong thôn nói qua loa về nhà họ Lâm có một đứa con gái nuôi bị sốt mà khùng khùng điên điên, cái gì cũng dám làm, quậy cho nhà họ Lâm khốn đốn, vậy mà lại chẳng ai thương xót gì.

Dù sao chuyện nhà họ Lâm đối xử tệ bạc với con nuôi, đến một kẻ quanh năm suốt tháng chẳng về nhà như anh cũng từng nghe đến.

Nhưng Lâm Nam Nam lại chẳng để tâm. Ở thời đại của cô, mạnh mẽ là chuyện cơ bản nhất. Bế Lục Hành chẳng khác nào bế một cái gối ôm, hoàn toàn không có cảm giác gì đặc biệt.

Tuy nhiên, đối diện với ánh mắt tò mò của cả đám người, cô cũng phải nói một câu cho có lệ: “Tôi cũng không biết, chắc là hồi nhỏ hay lên núi kiếm đồ ăn, quen rồi.”

Nghe xong, Trương Tiểu Phượng đỏ hoe cả mắt, đưa tay nắm lấy tay cô, nghẹn ngào nói: “Từ giờ con ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt con nữa.”

Lâm Nam Nam cảm nhận được tấm lòng chân thành từ bà ấy, bèn nghiêng đầu nhìn Hàn Yên đang đứng bên cạnh với vẻ mặt không cam lòng, rồi lạnh lùng nói: “Nhưng cô ta thì không nghĩ con chăm sóc được cho Lục Hành.”