Hắc Nguyệt Quang Nơi Vực Sâu

Chương 13: Kẻ ở ngoài máu mủ

“Đồ điên, Tạ Dữ Hoài, mày đúng là đồ điên. Nhà họ Tạ, sao lại sinh ra loại người như mày?”

“Vậy thì là thằng điên mượn giống của ông đấy. Đã biết tôi điên, đêm nay nhớ cẩn thận vào. Ngày nào cũng phải đề phòng tôi, cẩn thận tôi bay tới lúc nửa đêm, tặng ông một nhát, đưa ông đi gặp con trai yêu dấu. Ông biết mà, tôi điên đấy.”

“Đồ vong ân bội nghĩa! Tao đã nâng đỡ mày lên ngồi ghế người thừa kế nhà họ Tạ...”

“Ông là đồ vong ân bội nghĩa, nên tôi cũng thế. Cha nào con nấy, chuyện quá đỗi bình thường. Tạ Viễn à, nghĩ thoáng chút đi. Ai mà biết được ông sẽ chết trong tay tôi hay trong tay kẻ thù, sớm muộn gì cũng chết mà thôi.”

Ánh trăng dịu nhẹ, Tạ Dữ Hoài như một kẻ điên, ẩn trong bóng tối.

Hắn lúc thì ngửa đầu cười điên dại vào điện thoại, lúc thì thì thầm dọa dẫm như một kẻ thần kinh.

Trong màn đêm, gương mặt hắn méo mó đến mức đáng sợ.

Cuộc gọi bị ngắt.

Tạ Dữ Hoài đổ người xuống đất như kiệt sức, đầu cúi gằm, thở dốc từng hơi nặng nề. Một chân duỗi ra, một chân co lại, thân thể dựa vào tường.

Rèm cửa không kéo, ánh trăng lạnh lẽo từ ban công chiếu xuống, rơi vào lòng bàn tay hắn. Góc nghiêng tinh xảo đẹp đến mức như một đóa quỳnh chớp nở giữa đêm.

Giữa đêm khuya tĩnh lặng, thiếu niên ấy như một đóa hồng mục nát – đẹp đẽ bên ngoài, nhưng đầy mùi thối rữa.

Tạ Dữ Hoài lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện được ghim trên đầu.

Hiện tại là 1 giờ sáng.

Hai người đã chúc ngủ ngon nhau từ lúc 10 giờ tối.

Hắn gõ tin nhắn, lại xóa đi, sợ làm cô gái bên kia mất giấc mộng đẹp.

Hắn đặt điện thoại xuống, lê bước như một du hồn ra phía ban công.

Vườn hoa cẩm tú cầu nở rộ, mảnh đất chưa khai khẩn để dành sẵn trồng hoa oải hương.

Đột nhiên điện thoại rung.

Hắn lập tức mở khung trò chuyện.

Một tin nhắn mới hiện ra.

[Ngủ chưa?]

Đôi mắt đen lóe lên chút ánh sáng, thiếu niên khẽ nở nụ cười dịu dàng.

[Chưa, sao còn chưa ngủ?]

[Tớ gặp ác mộng. Còn cậu?]

[Cãi nhau với bố. Ông ta bảo tôi đi chết đi.]

[Người đáng chết không phải cậu. Thế giới này đâu phải do chúng ta chọn đến. Họ phát tiết xong du͙© vọиɠ rồi sinh ra chúng ta, chưa từng hỏi qua ý kiến của chúng ta. Không phải chúng ta lựa chọn đến đây. Nếu có thể chọn lựa việc có sinh ra hay không, thì tớ thà làm một ý thức vô tri trong vũ trụ này còn hơn. Nếu ông ta hận cậu đến thế, sao khi phát tiết không đeo bao vào đi?]

Tạ Dữ Hoài bật cười.

Gió đêm lướt qua, cẩm tú cầu đong đưa, bóng cây lay động, đêm tối hiu quạnh.

Hắn ngửa đầu nhìn trời, trong đôi mắt sâu hun hút là vô vàn vì tinh tú.

Ở thế giới hỗn loạn này, có người đồng cảnh ngộ cùng hắn ôm nhau sưởi ấm trong bóng tối vô tận – điều đó thật sự là hạnh phúc.

Làn sát khí quanh hắn dần tan đi, hắn mím môi, cố kìm nụ cười nơi khóe miệng.

Hắn nâng niu điện thoại, rụt rè gõ chữ:

[Còn cậu thì sao?]

[Gì cơ?]

[Sau này cậu có rời bỏ tôi không?]

L*иg ngực, đập thình thịch dữ dội.

Tạ Dữ Hoài run rẩy đưa tay ôm lấy tim, trong lòng thấp thỏm, mong chờ một câu trả lời chắc chắn.

[Vũ trụ xoay vần, ngày đêm thay đổi. Trong dòng chảy vô tận của thời gian, mọi thứ đều có thể phai nhòa rồi tái sinh – chỉ có ký ức là không biến mất. Tần Hoài, cậu có lẽ không biết, nhưng tớ thật sự đã sống sót qua bốn năm tồi tệ nhất đời mình nhờ vào ký ức về cậu. Quá khứ đã từng, tương lai cũng sẽ. Cậu hỏi tớ có rời đi không, thì đó cũng chính là điều tớ muốn hỏi cậu.]