Hắc Nguyệt Quang Nơi Vực Sâu

Chương 12: Mưa rơi không tiếng

Bà Tô Mạn ngửa tay, để giữa không trung: “Miên Miên, mưa à? Bà nghe tiếng nước rơi.”

“Không đâu ạ, chắc nhà bên bị rò nước thôi.”

Tô Miên Miên đặt đĩa bánh lên bàn.

Cổ tay cô đỏ ửng vì bỏng, lòng bàn tay vẫn đang chảy máu, cô không băng bó.

Tạ Dữ Hoài lấy từ ví ra một xấp tiền, tùy tiện kẹp vài tờ mệnh giá lớn giữa ngón trỏ và ngón giữa, rồi ném thẳng vào mặt Tô Miên Miên.

“Thưởng đấy.”

Giọng nói khinh khỉnh như bề trên ban ơn cho kẻ dưới.

Tiền rơi lả tả trên mặt đất, những người xung quanh cũng thi nhau làm theo. Bọn họ móc tiền ra, ném thẳng vào mặt Tô Miên Miên.

Cho đến khi khuôn mặt trắng trẻo kia lộ rõ vẻ tủi hổ và uất nghẹn, Tạ Dữ Hoài mới đứng dậy: “Bà kiếm tiền không dễ, cất kỹ vào nhé.”

Hắn thích nhìn người lạc quan dần dần mất đi niềm tin và kỳ vọng vào thế giới này khi bị bọn hắn chèn ép.

Hắn muốn rút cạn xương sống của kẻ kiêu hãnh, bẻ gãy lương tri của người lương thiện, khiến bọn họ vì đồng tiền và quyền lực mà họ từng khinh miệt, cuối cùng trở thành chính kiểu người mà họ ghét nhất.

Đó chính là sở thích bệnh hoạn của hắn.

Hắn là kẻ méo mó.

Thế giới này làm gì có bao nhiêu người bình thường?

So với những kẻ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, người ngoài liệu có hơn được mấy phần tỉnh táo?

Con phố vốn yên bình bỗng trở nên náo nhiệt.

Tạ Dữ Hoài dẫn theo đám người rời đi, vẫn oai phong như lúc đến.

Trước khi đi, Kim Hải Anh cầm đĩa bánh đường trên bàn úp thẳng lên đầu Tô Miên Miên.

Thiếu nữ hét lên, hoảng loạn đưa tay bịt miệng. Đồ ăn mới chiên nóng hổi để lại vết dầu và lằn đỏ trên làn da trắng.

“Miên Miên, làm sao thế?”

Bà lão bước đi loạng choạng, lần mò về phía phát ra âm thanh.

“Bà ơi, không sao đâu ạ. Mấy bạn cháu đi rồi, phải về nhà rồi.”

Bánh đường vương vãi đầy đất, Tô Miên Miên thở phào.

Cô cúi xuống nhặt từng tờ tiền rơi.

Một xấp dày, tổng cộng ba vạn tệ – bằng đúng chi phí sinh hoạt một năm của cô và bà ngoại.

Thì ra, một lần tiêu xài tùy hứng của người giàu, lại bằng cả năm sống chật vật của hai bà cháu họ.

***

“Tạ Dữ Hoài, mày với con mẹ tiện nhân của mày chỉ biết tính toán!”

Trong điện thoại, tiếng gào của người đàn ông trung niên gần như muốn xé thủng màn nhĩ của cậu thiếu niên.

Tạ Dữ Hoài tựa lưng vào bức tường âm u.

Hắn muốn hút thuốc, tay thò vào túi áo, rồi mới nhớ ra là mình đã ném thuốc đi từ sớm.

Hắn nhếch mép cười đểu: “Đúng vậy, tôi thắng rồi. Hồi nhỏ tôi đã nói với ông rồi mà, nếu ông không gϊếŧ tôi, thì tôi sẽ gϊếŧ con trai ông.”

“Mày đúng là đồ máu lạnh! Gϊếŧ em trai ruột, không bằng súc vật!”

“Thế thì báo cảnh sát bắt tôi đi. Ông làm đi.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi giọng nói cất lên lần nữa, bỗng khàn hẳn đi: “Hồi nhỏ tao nên bóp chết mày luôn... Mày với con mẹ mày giống nhau như đúc. Tao không nên mềm lòng với mày...”

Tạ Dữ Hoài như nghe được chuyện cười hài nhất thế gian, bật cười như điên dại. Đôi mắt hắn đỏ ngầu, tay nắm chặt điện thoại, gân xanh nổi đầy mu bàn tay:

“Ông đừng giả vờ nữa, không phải ông đã làm rồi sao? Chẳng qua là không thành công thôi. Nghe ông nói kìa, cứ như thể ông từng có chút tình cha nào với tôi vậy. Tạ Viễn, nếu ông có bản lĩnh thì gϊếŧ tôi đi, trả thù cho con trai ông đi. Ông tiếc vinh hoa phú quý, tiếc sự coi trọng của ông cụ dành cho tôi. Tôi – một đứa con ngoài giá thú – lại đè đầu cưỡi cổ con trai bảo bối của ông, ông hận tôi thấu xương, có phải không?”