Nguyên chủ thuộc kiểu người chịu ấm ức cũng chỉ có thể âm thầm khóc lóc. Kiều An vốn là cô nhi, chỉ cảm nhận được sự tàn khốc của cuộc sống, chưa bao giờ được sưởi ấm, nên đã trực tiếp chọn kết thúc sinh mệnh.
Lúc cô xuyên đến Trái Đất, Kiều An (nguyên chủ) đã hương tan ngọc nát. Nhưng cô lại không phải kiểu người chịu thiệt. Ngay đêm đó, cô đã trùm bao tải lên đầu sếp rồi đánh cho một trận tơi bời, mấy người đồng nghiệp thích gây chuyện thị phi thì bị ném hết vào thùng rác. Cô ung dung từ chức, phủi tay áo ra đi không lấy một đồng tiền bồi thường nào.
Sau này, Kiều An vì không hiểu rõ cách sống trên Trái Đất, nên bắt đầu điên cuồng bổ sung kiến thức, ngày nào cũng ru rú trong phòng trọ xem phim truyền hình. Sau khi đọc đủ loại kiến thức pháp luật, cô đấm ngực giậm chân hối hận, tại sao lúc đó không đòi tiền lương N+1.
Tiểu Bạch bị ném ra khỏi chăn, lười biếng mở mắt, làm như nũng nịu gác đầu lên đùi Kiều An.
"Chị ơi, đừng phiền não nữa. Nếu thật sự muốn kiếm tiền, tối nay em dẫn Tiểu Thanh đến ngân hàng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Kiều An thành thạo bịt miệng, lại lần nữa "tắt tiếng" thủ công.
"Em gái à, thời thế thay đổi rồi, khắp nơi đều có camera giám sát. Hai đứa bây mà dám đi cướp ngân hàng, thì chị phải đi tù đó."
Hu hu hu, đời có khổ đến mấy, làm sao khổ bằng cái số của cô chứ!
Cô biết Tiểu Bạch thông minh lanh lợi, hoàn toàn có thể chui vào bên trong ngân hàng qua đường ống thông gió, muốn trộm chút đồ tốt không khó. Chỉ là cô sợ bị bắt, sợ phá vỡ cuộc sống yên bình này, khiến cô lại trở thành tội phạm bị truy nã lần nữa.
Kiều An - Tội Phạm Truy Nã Liên Ngân Hà · Năm Sao · Cấp Siêu A, lặng lẽ đứng dậy, vươn vai, mặc bộ đồ bảo hộ lao động rồi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng gầy gò đó rời đi, Tiểu Bạch bất đắc dĩ thở dài, lại bò về chăn quấn lấy đuôi Tiểu Thanh, chìm vào giấc ngủ say.
Rời khỏi phòng trọ, Kiều An cầm đủ loại dụng cụ quét dọn, đeo khẩu trang rồi ra ngoài.
Giờ này, ngoại trừ một số người già không ngủ được ra ngoài đi dạo, trên đường phố trong khu ổ chuột căn bản không thấy một bóng ma nào. Ngược lại, có không ít chuột ló đầu ra từ góc tường chào hỏi Kiều An.
"Con người xinh đẹp, hôm nay có đồ tốt không?"
"Đồ ngu, gọi cô ấy là mỹ nhân, loài người đều thích được khen!"
Hai con chuột nhắt lao vào đánh nhau. Kiều An, ngày nào cũng bị làm phiền đến mức chẳng còn hơi đâu mà tức giận, ném một gói bánh mì hết hạn ra trước mặt chúng.
Nghe thấy tiếng động, vô số chuột nhắt ùn ùn kéo đến, bắt đầu tranh giành thức ăn.
Kiều An đi đến vị trí cố định bắt đầu quét dọn vệ sinh. Mãi cho đến khi ánh nắng chiếu rọi, cô mới ngẩng đầu lên lau mồ hôi trên trán, lộ vẻ nghi hoặc.
Mỗi ngày lúc quét dọn vệ sinh, sau khi đuổi đám chuột nhắt phiền phức kia đi, đều sẽ có một con mèo què trông hung dữ chặn đường trấn lột cô.
Nhìn đồng hồ, con mèo què vẫn chưa xuất hiện, Kiều An thấy hơi lạ, lén ngồi xổm xuống góc tường hỏi nhỏ: "Con mèo hoang ngày nào cũng đến đây rình mò trấn lột tôi đâu rồi?"
Đám chuột nhắt đã trốn đi lại từ từ ló đầu ra, truyền tin cho nhau, rất nhanh đã có chuột trả lời.
"Nửa đêm hôm qua có người đến cho mèo ăn, Ngao Bái đại nhân đuổi hết các loài động vật nhỏ đi, đặc biệt hung dữ bá đạo, tôi còn chẳng dám lại gần. Có lẽ bị con người mang đi rồi..."
Ngao Bái?
Hóa ra con mèo què đó có tên à!
Con mèo đó ngoài việc bị què, ngoại hình cũng đáng yêu, rất phù hợp với tiêu chuẩn nhận nuôi của loài người.
Nhưng Ngao Bái ngày thường ngoài việc thích đến trấn lột cô ra, thì đối với các động vật nhỏ khác đều rất thân thiện. Mỗi lần nhặt được đồ ăn gì đều sẽ chia cho những con chó mèo hoang gầy yếu hơn khác. Thậm chí có chuột đến trộm đồ, nó cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chưa bao giờ làm hại sinh linh khác.