Nghe Hiểu Tiếng Lông Xù, Chị Đẹp Săn Kho Báu Bỗng Hóa Chuyên Gia Phá Án

Chương 15: Trinh sát viên loài chim

Đứng cạnh xe, trong lòng Mộ Tử Mặc dâng lên cảm giác áy náy mãnh liệt, lẽ ra vừa nãy nên gói thêm chút đồ ăn cho cô ấy, trông Kiều An thật sự quá gầy.

Khi rẽ vào bóng tối, Kiều An dừng bước, nín thở, giơ tay ra.

Tiếng gió rít vang lên bên tai, con cú mèo lắm lời vững vàng đáp xuống cánh tay cô, trợn tròn đôi mắt to.

"Đàn bà, ngươi lại lừa người, nói là thả ta đi, lại bắt ta quay về làm gì?"

Kiều An tay xách nách mang trở về, rón rén bước chân, mò mẫm trong bóng tối về đến phòng mới từ từ thở phào một hơi.

Từ từ hai cái đầu ló ra khỏi chăn ấm. Tiểu Thanh nhìn thấy con cú mèo liền chuẩn bị bổ nhào tới, nhưng bị một khúc xương lớn ném trúng.

"Mày đừng có mà ăn con cú mèo này, tao giữ lại nó có việc lớn đấy..."

Con cú mèo hơi lắm lời, ngay khoảnh khắc bị hai ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm, nó căng cứng sống lưng, lặng lẽ nhích cặp vuốt nhỏ lại gần Kiều An.

"Miệng lưỡi đàn bà, không chỉ lừa người, còn lừa cả chim! Ta là động vật được nhà nước bảo vệ cấp hai đó, lại dám lừa ta về nhà cho rắn ăn!"

Con cú mèo tức giận bắt đầu rên ư ử, âm thanh vô cùng thê thảm, lại một lần nữa bị Kiều An "tắt tiếng" thủ công.

"Khóc cái con khỉ! Tao chỉ nhờ mày đến giúp thôi. Cho rắn ăn á, mày còn chưa đủ nhét kẽ răng."

Tiểu Thanh lúc này đang gặm khúc xương lớn, lười để ý đến con cú mèo lắm điều. Ngược lại, Tiểu Bạch lười biếng lè lưỡi, hừ lạnh nói: "Chị em ta còn là động vật được bảo vệ cấp một đây này. Ăn thì ăn thôi, ai dám bắt chúng ta?"

Tiểu Thanh đói meo được Kiều An nuôi như chó, Tiểu Bạch lười mài răng, lại chui tọt vào trong chăn.

Bị "tắt tiếng" thủ công, con cú mèo cũng không dám quậy phá nữa, đành ngoan ngoãn phối hợp ngồi xổm trên lưng ghế, lắng nghe dạy bảo.

"Tao biết mày là chim già ở khu ngoại ô, lại là động vật được bảo vệ, không ai dám chọc mày, chắc chắn quen biết không ít bạn bè. Mày hãy loan tin về bộ dạng của gã đàn ông chôn đồ tối qua, bảo tất cả loài chim giúp tao canh chừng. Nếu phát hiện người khả nghi thì đến tìm tao. Nếu mày làm tốt, toàn bộ lương thực qua mùa đông năm nay, tao bao hết."

Kiều An ra tay hào phóng, lại có thể hiểu được ngôn ngữ của tất cả động vật, giao tiếp thuận tiện, lập tức nhận được sự chấp thuận của con cú mèo.

"Trời ngày càng lạnh rồi, ta muốn một cái nhà trên cây..."

Không có chút lợi lộc, cú mèo cũng sẽ không chăm chỉ làm việc không oán thán. Kiều An đành lấy chiếc điện thoại cũ kỹ trong túi ra, mở ứng dụng PDD (một ứng dụng mua sắm trực tuyến ở Trung Quốc). Đủ loại nhà cây nhỏ xa hoa, còn có cả võng mềm mại hiện ra trước mắt, nhìn mà chim ngứa ngáy trong lòng.

"Chuyện này cứ giao cho ta, ngươi yên tâm đi, ta đi trước đây!"

Kiều An mở cửa sổ, con cú mèo dang cánh lao vào bầu trời đêm, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Nghe thấy tiếng, Tiểu Bạch mới lại ló đầu ra, thở dài nói: "Con chim ngốc này lại bị lừa rồi. E là trong tay chị đến tiền mua tổ chim còn chẳng có, nói gì nhà trên cây."

Bị rắn ghét bỏ, Kiều An chẳng hề tức giận, cô bổ nhào lên giường, quấn chặt chiếc chăn bông dày cộp, đạp văng giày, đẩy cả Tiểu Thanh và Tiểu Bạch ra ngoài.

"Hai đứa bây mà có tiền thì cũng chẳng thèm chen chúc với tao trong cái phòng trọ rách nát này đâu. Biết đâu đấy, ngày mai livestream lại đào được kho báu thì sao. Đừng có gấp, ngày mai sẽ có tin tốt của ngày mai!"

Chăn bị giật mất, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch tức giận chui vào lòng Kiều An. Một người hai rắn, không biết mệt mỏi bị đẩy ra, lại chui vào, cho đến khi Kiều An chơi đùa mệt lả rồi chìm vào giấc ngủ say.

Cùng lúc đó, con cú mèo bay về ngoại ô đang lượn vòng trên bầu trời đêm, không ngừng kêu lên, dọa mấy viên cảnh sát đang khám nghiệm hiện trường sợ đến toát mồ hôi lạnh.