Tiếng nước bên tai làm xáo trộn lòng Thương Lệnh Giác, cô không thể ngừng tưởng tượng cảnh nước chảy róc rách, mờ ảo chảy xuống.
Có lẽ tiếng nước quá lớn, khiến cô cảm thấy Tư Nhị và nước ấm đang hòa tấu một bản nhạc tuyệt vời, còn lay động lòng người hơn bất kỳ giai điệu nào cô từng sáng tác.
Tiếng nước đột ngột dừng lại, nốt nhạc trong đầu Thương Lệnh Giác cũng ngừng nhảy múa. Cô vừa ngồi dậy, đã nghe thấy giọng nói thanh lãnh vũ mị của Tư Nhị vang lên.
"Bạn nhỏ, lại đây chút, chị... không có sức."
Khi Thương Lệnh Giác đến gần cửa phòng tắm, thấy Tư Nhị đang tựa vào tường màu ấm, áo choàng tắm trắng một nửa trễ xuống vai phải, nửa còn lại lơ lửng giữa không trung.
"Không có sức, ở đây ngột quá.” Tư Nhị híp mắt, hàng mi ướŧ áŧ, không hề để ý quần áo xộc xệch: “Chóng mặt quá, muốn lên giường nằm."
"Lên giường nằm?"
"Đúng vậy, không thì nằm dưới đất sao?" Gương mặt thanh lãnh quý phái của Tư Nhị nở nụ cười, đuôi mắt cong lên đầy phong tình: “Em cứ như chú thỏ con, chẳng lẽ chị là sói xám ăn thịt em à?"
"Không, không có.” Thương Lệnh Giác hoàn hồn, ngoan ngoãn cười, cụp mắt cẩn thận di chuyển đến bên người phụ nữ, rồi đỡ người ra khỏi phòng tắm.
Tư Nhị ra hiệu cho Thương Lệnh Giác ngồi lên giường, ngón tay ửng hồng của chị ấy nhẹ nhàng ấn lên khăn trải giường trắng tinh, vuốt tới vuốt lui.
Rất lâu sau, giọng nói trầm thấp dễ nghe của người phụ nữ vang lên, như vô tình hỏi: “Không phải bảo em ở lại thành phố B sao?"
Khóe môi Tư Nhị vẫn hơi cong lên, nhưng đôi mắt màu cà phê ánh lên tia lạnh lẽo.
Thương Lệnh Giác biết đây là dáng vẻ không vui của Tư Nhị, nếu là trước đây cô đã vội vàng giải thích. Nhưng hôm nay Tư Nhị và một người phụ nữ khác giằng co trước cửa phòng khách sạn, chẳng lẽ không nên giải thích sao?
Sự quật cường trong lòng trào lên, Thương Lệnh Giác khẽ nhắm mắt, cố gắng đè nén cảm xúc. Cô không dám hỏi, không phải sợ Tư Nhị tức giận, mà sợ nghe được câu trả lời không mong muốn.
Thấy Thương Lệnh Giác im lặng quá lâu, Tư Nhị liếc mắt liền biết cô bé này đang nghĩ gì, nhưng chị ấy cho rằng mình không có gì cần giải thích, tin thì tin, không tin thì chị ấy cũng không có cách nào.
"Thôi được rồi, không muốn nói thì thôi, đi tắm đi."
Thương Lệnh Giác nhìn phòng tắm.
Đợi nửa ngày Thương Lệnh Giác vẫn không nhúc nhích, Tư Nhị thoáng qua tia mê hoặc, rồi nhanh chóng biến mất, chị ấy lười biếng dựa người lên giường, mặt mộc như đóa trà mi nở sau cơn mưa nhỏ: “Là cửa kính mờ, vào trong có nút bấm, em đừng ngại ngùng thế."
Mang theo cảm xúc phức tạp, Thương Lệnh Giác lưu loát đứng dậy bước vào phòng tắm còn vương hơi nước mờ ảo.
Không gian nhỏ hẹp còn vương lại mùi hương lạnh lẽo dễ chịu, cô luôn rất mê luyến mùi hương này.
Nhưng giờ nghe thấy, dường như hít vào một ngụm băng tuyết, lạnh lẽo đến thấu xương. Cô và Tư Nhị cách nhau 6 tuổi, khi cô còn đang vùi đầu luyện đàn, Tư Nhị đã đóng vai chính trong bộ phim điện ảnh đầu tiên.
Khoảng cách giữa hai người quá lớn, Tư Nhị là đại tiểu thư cao quý xinh đẹp được gia đình hào môn nuôi dưỡng, ưu nhã tinh xảo, hoàn mỹ không tì vết, những từ ngữ đó dường như sinh ra để hình dung chị ấy.
Cô chỉ là một cô gái bình thường cha mẹ song vong, điểm khác biệt duy nhất với Lọ Lem là không có bà mẹ kế độc ác và hai cô chị kiêu căng.
Cuộc hôn nhân với Tư Nhị giống như đôi giày thủy tinh tiên nữ ban cho Lọ Lem, Thương Lệnh Giác rất sợ khi đồng hồ điểm 12 giờ, đôi giày thủy tinh sẽ vỡ tan.
Đã từng có được rồi lại mất đi, có phải là nỗi đau lớn nhất?
Khi Thương Lệnh Giác tắm xong lau khô tóc bước ra ngoài, đã hơn một tiếng. Ánh đèn trong phòng đã tối đi, ánh sáng mờ ảo dịu dàng và ấm áp.
Đồng hồ treo tường chỉ 11 giờ, cô tưởng Tư Nhị đã ngủ, không ngờ người phụ nữ đã thay một chiếc áo ngủ màu đỏ rượu, bắt chéo chân ngồi trên ghế bành phòng khách, tay cầm điện thoại, màn hình sáng tối lập lòe.
Vẻ mặt chị ấy cô đơn, dường như có tâm sự.
Trên bàn đặt một lọ lan lưỡi hổ, bát bạc cổ đựng đầy muối tinh và lát cam chua.
"Chị, chị sao vậy?"