Thương Lệnh Giác thấy lòng hơi lạnh, vội vàng tắt điện thoại. Tư Nhị mỗi năm đóng ít nhất ba bộ phim, số người đóng cặp với chị ấy nhiều không đếm xuể.
Có lẽ ban đầu cô cũng từng làm ầm ĩ với Tư Nhị, nhưng người phụ nữ chỉ nhướng mày, vỗ vỗ tay cô, bảo cô ngoan ngoãn đừng nghĩ nhiều.
Sau này, cô cũng thấy mình hơi trẻ con và vô lý, nhưng vẫn không thể quên được đôi mắt màu cà phê dịu dàng của Tư Nhị lúc đó, một sự dịu dàng lạnh lùng.
"Bạn nhỏ, em ngơ ngác gì vậy?" Đôi mắt hơi say của Tư Nhị lấp lánh ánh sáng, chăm chú nhìn Thương Lệnh Giác, mềm mại như nước, mê hoặc lòng người.
Giờ khắc này, Thương Lệnh Giác cảm thấy l*иg ngực lạnh lẽo dường như được sưởi ấm. Có lẽ Tư Nhị vẫn còn chút để ý đến cô, nếu không đã không kết hôn với cô.
Vậy, nếu đã kết hôn, Tư Nhị chắc sẽ không tham gia show hẹn hò gì đó đâu.
Ma xui quỷ khiến, Thương Lệnh Giác bỏ qua thói quen mặc kệ không hỏi, cô cụp mắt, làn da trắng sữa nhuốm chút tái nhợt khó hiểu: “Chị, chị sẽ không tham gia cái show hẹn hò gì đó, đúng không?"
"Không, không hẹn... hò.” Điện thoại đột nhiên làm mắt Tư Nhị hơi mờ đi, chị ấy mềm mại dựa vào ghế da ấm áp, một lúc lâu sau mới mơ màng nói: “Nói linh tinh, ai nói ai ngốc."
"Không phải, là show hẹn hò..." Thương Lệnh Giác còn muốn hỏi lại, nhưng thấy tình trạng Tư Nhị không tốt, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nhắn tin cho Trần Ngôn thông báo lịch trình của Tư Nhị, rồi cài dây an toàn cho cả hai, khởi động xe thể thao.
Có lẽ do giờ tan tầm cao điểm, đường rất đông, đến khách sạn gần nhất cũng mất gần hai tiếng, trời đã tối mịt.
Tư Nhị sau hai tiếng nghỉ ngơi, dường như đã tỉnh táo hơn, xuống xe không cần Thương Lệnh Giác đỡ nữa, có thể tự đi được.
Mở cửa phòng 2701, Thương Lệnh Giác hoàn toàn không ngờ cảnh tượng trong phòng lại thế này.
Sàn nhà trải thảm nhung xanh biển, điểm xuyết những ngôi sao thêu chỉ bạc, mỗi bước đi như đang giẫm trên bầu trời sao.
Phòng khách rộng đến mức kỳ lạ, còn có một hồ nước trong vắt bao quanh quầy bar, vài ngọn nến nổi hình thù kỳ lạ trôi trên mặt nước, tạo nên bầu không khí lãng mạn mờ ảo.
Nói thế nào thì đây cũng giống kiểu phòng dành cho tình nhân, dù cao nhã nhưng vẫn không che giấu được bầu không khí ái muội.
"Bạn nhỏ, chị đi tắm trước." Tư Nhị đá đôi giày cao gót vướng víu, chân trần bước lên thảm, cả người trắng đến phát sáng.
"Vâng, vâng.” Thương Lệnh Giác ngơ ngác đi theo Tư Nhị vào phòng ngủ, đập vào mắt là chiếc giường lớn trắng tinh.
Trên giường còn có gối ôm nhung hình trái tim, và một chiếc đuôi nhỏ xù xù màu đen, không chút ngại ngùng bày giữa giường.
Thấy Thương Lệnh Giác ngây người ngoan ngoãn, Tư Nhị đặt điện thoại xuống, khẽ cười, rồi đi vào phòng tắm.
Đây là phòng riêng khách sạn giữ lại cho Tư Nhị, Thương Lệnh Giác chưa từng đến, hơn nữa đây là lần đầu tiên họ gặp lại sau mấy tháng xa cách, cô không khỏi có chút căng thẳng và không quen.
Sau khi Tư Nhị vào phòng tắm, sự căng thẳng giảm bớt đôi chút. Nhưng ngay giây tiếp theo, tim Thương Lệnh Giác lại thắt lại.
Phòng tắm ở đây gần như trong suốt, dù trên kính có vẽ hình thiếu nữ uốn lượn, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ Tư Nhị đang mỉm cười với mình.
Rồi đến xương quai xanh tinh xảo, thân hình uyển chuyển mỹ diễm mê người.
May mà nước ấm phun ra, hơi nước nhanh chóng làm mờ kính, ít nhiều che đi phần nào cảnh tượng.
Thương Lệnh Giác cuối cùng cũng thả lỏng, cô chậm rãi nằm lên giường lớn trắng tinh, nhìn đèn chùm hình thiên nga trên trần nhà.
Chỉ khi ở bên Tư Nhị, cô mới cảm thấy họ thực sự đã kết hôn.
Những lúc khác, dù nhìn ảnh cưới mặc sơ mi trắng của cả hai, cô vẫn có cảm giác không chân thực mãnh liệt.
Rốt cuộc vì sao Tư Nhị lại kết hôn với cô? Lần đầu tiên gặp Tư Nhị năm mười sáu tuổi, đó là thời khắc đen tối nhất cuộc đời cô. Cha mẹ gặp chuyện, nhà phá sản, hai tai cô mất thính lực, bị trường học đuổi học...
Nhưng Tư Nhị lúc đó đã là nữ thần trong lòng vô số người, bông hoa cao lãnh không thể chạm tới.
Tư Nhị là người rất tùy hứng, Thương Lệnh Giác không biết việc kết hôn với cô có phải là nhất thời hứng khởi, hay là thương hại cô?
Kết hôn gần một năm, họ ít gặp xa nhiều, rất ít khi có thời gian ở bên nhau, huống chi lại trong bầu không khí thế này.