Ở trong phòng tắm, Tần Lãng tùy ý bật vòi hoa sen để dòng nước ào ào chảy xuống, nhưng người thì lại không đứng ở dưới dòng nước, hắn nhíu mày nhìn điện thoại.
Trên điện thoại đang hiện lên một tin nhắn viết: "Việc cậu đề cử con người vào ở chung phòng đã được duyệt, mong về sau cậu có thể sống hòa thuận với bạn cùng phòng là con người, hãy bảo đảm cho cơ thể bạn cùng phòng không chịu bất kỳ thương tổn gì, hãy giúp cậu ấy kéo dài tuổi thọ và tâm lý khỏe mạnh. Phải luôn ghi nhớ rằng con người rất yếu ớt, an toàn mạng sống của bạn cùng phòng sẽ do cậu phụ trách."
Tần Lãng buông điện thoại, tháo gọng kính xuống rồi đặt nó ở trong tầm tay, hắn đi vào trong dòng nước, dòng nước ấm nhanh chóng khiến mái tóc ướt đẫm, hắn vuốt nước trên mặt khiến mái tóc dày nặng cũng được vuốt lên, lộ ra một gương mặt dù Chu Dạ chỉ cần nhìn lướt qua cũng khiến anh nhớ mãi không quên.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn toát ra sự hoang mang, dường như muốn đi xuyên vào trong những mảnh ký ức để tìm kiếm ra điểm tương đồng giữa hai hình bóng ấy.
Sao Chu Dạ trưởng thành lại ngốc như vậy?
...
Chu Dạ đi làm thêm ở tiệm cà phê, do ngoại hình của anh cũng khả ổn, lại làm được các loại bánh kem vô cùng hấp dẫn. Nên vậy mà chỉ một mình anh đã khiến bà chủ cho sửa lại cửa tiệm, làm phòng nướng bánh trở thành căn phòng mới với lớp kính trong suốt, giúp các vị khách đến cửa tiệm đều có thể nhìn thấy mỹ nam chân dài đang phết lớp kem bơ lên cốt bánh, dùng dao trải đều lớp kem bơ, sau đó anh còn biểu diễn khả năng dùng kem bơ phác họa ra một đóa rồi lại một đóa hoa xinh đẹp.
Bánh kem to lớn với đường kính 80cm vừa được anh làm xong, Chu Dạ sẽ chia nó thành nhiều phần nhỏ rồi đặt những miếng nhỏ đó vào trong l*иg kính để khách hàng dễ dàng chọn lựa.
Anh vừa làm xong bánh kem chocolate thì lò nướng kêu "đinh" một tiếng, Chu Dạ xoay người mở lò nướng mang chiếc bánh vừa mới được nướng xong ra, chiếc bánh này là để anh làm bánh kem cuộn Thụy Sĩ.
“Sao hôm nay Chu Dạ lại tập trung làm việc như vậy, không nói chuyện gì hết?” Chị Bùi - đồng nghiệp của anh tò mò hỏi, kết quả cô lại nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của đối phương, cô lập tức hoảng sợ: “Sao thế, ai bắt nạt Tiểu Chu Chu của chúng ta đến mức khóc sưng mắt như vậy, nói với chị để chị thuê người đi chém hắn.”
Chu Dạ xoa mũi, anh có khóc đâu, chỉ là do anh nằm trằn trọc cả một buổi tối không ngủ được nên mắt mới sưng như vậy.
Anh vừa mới lơ đãng, mà đã lỡ tay cho quá nhiều kem bơ lên cốt bánh, anh vội cầm dao lấy một ít ra nếu không thì cái bánh kem cuộn Thụy Sĩ này chắc chắn sẽ to hơn những cái khác rất nhiều.
“Em đã xin vào được ký túc xá của trường.”
“Đó là chuyện tốt mà.” Chị Bùi chúc mừng: “Ký túc xá của trường em nổi tiếng là người thường khó xin vào được, chị nhớ rõ là khi phi nhân loại vừa mới nhập học sẽ được phân phòng ký túc xá luôn. Em có thể xin vào ký túc xá được thì cũng giỏi đó nha, sao lại còn mang khuôn mặt buồn bã như vậy, em phải vui mới đúng chứ.”
Chu Dạ nhếch miệng lộ ra nụ cười miễn cưỡng: “Dáng người bạn cùng phòng của em khá đẹp nên em muốn nhờ cậu ấy làm mẫu tranh cho em.”
“Thế không phải là càng tốt sao, sau đó thì như thế nào?”
“Em không cẩn thận đã lột quần cậu ấy xuống.” Chu Dạ huhu muốn khóc.
Chị Bùi: “…”
Cô ném cho Chu Dạ một ánh mắt thông cảm.
Chu Dạ gục xuống, cảm thấy tương lai của mình chỉ còn màu đen u ám, hình tượng mình muốn vẽ đã hoàn toàn trở thành hình ảnh của Tần Lãng, anh không thể tưởng tượng ra hình ảnh nào khác được. Anh đã cố gắng nói chuyện với hắn vài lần, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng kia của đối phương thì anh lại cứng đờ không thể nói tiếp được nữa.