Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Quỷ Hút Tinh

Chương 2.2

Cơ thể Tần Lãng thật sự quá đẹp, y hệt hình tượng Long Thần mà Chu Dạ vẫn luôn mơ thấy. Khi anh tham gia một cuộc thi, lúc anh biết được thứ hạng thi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai sự nghiệp của anh.

Khiến anh không khỏi đặt chủ đề cuộc thi vào trong đầu để ngày đêm suy nghĩ về nó, vào một buổi tối của anh mơ thấy những tầng mây xếp chồng lên nhau, tia chớp mang sắc xanh vặn vẹo xung quanh, đứng giữa chúng là một con rồng dài đang rũ mắt, trong cơ thể của con rồng kia còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một người đàn ông.

Sau khi tỉnh giấc, Chu Dạ lập tức bắt đầu vẽ tranh. Khi anh nói cho thầy của mình nghe thì thầy đã vô cùng tán thưởng về ý tưởng mới mẻ này.

Nhưng khi vẽ đến người đàn ông ấy, thì Chu Dạ lại không thể vẽ được.

Anh không biết người đàn ông kia nhìn như thế nào.

Dù anh chỉ mơ hồ nhìn thấy được mặt người đàn ông kia nhưng chắc chắn là rất đẹp, khẳng định dáng người của người kia cũng rất tốt, sức lực nhất định cũng rất khỏe… À ừm, cái này không tính, Chu Dạ nghĩ chắc rằng do người đàn ông kia tụ hội tất cả nét đẹp cho nên anh mới không vẽ ra được.

Cho đến khi anh được nhìn thấy cơ thể của Tần Lãng.

Mắt Chu Dạ sáng rực, anh phải thừa nhận rằng bản thân thèm muốn cơ thể này.

Anh mơ màng đứng lên, giống như người bị mộng du mà đi tới chỗ Tần Lãng, anh muốn nói chuyện với Tần Lãng để hỏi liệu không biết hắn có thể trở thành mẫu tranh cho mình được không.

Do anh vừa mới dọn vào ký túc xá nên anh vẫn còn chưa quen với không gian xung quanh, nên anh không để ý tới việc từ ban công đi vào trong phòng có thanh trượt, do đó khi anh đi qua chân không nhấc hẳn lên nên bị vướng vào cái thanh trượt kia, khiễn cả người anh bị mất phương hướng mà ngã ra ngoài, nhào lên người Tần Lãng.

Việc này xảy ra quá nhanh, cơ thể anh không kịp phản ứng, chờ đến khi anh phản ứng lại thì Chu Dạ nhận ra bản thân đang quỳ xuống gần chân Tần Lãng, mặt anh dán vào phần hông của Tần Lãng - nơi đang mặc qυầи ɭóŧ màu đen bám sát vào da… Tầm mắt của anh nhìn về phía trước, thấy được một bịch nước mía căng phồng ra khỏi qυầи ɭóŧ.

Chu Dạ ngơ ngác cúi xuống, nhìn thấy móng vuốt của mình đang nắm lấy quần jean của Tần Lãng.

Chu Dạ không khỏi muốn khóc, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra biểu cảm khóc không ra nước mắt hướng về phía Tần Lãng nhằm lấy lòng hắn: “Tôi không hề cố ý đâu.”

Tần Lãng: “…”

Khuôn mặt vô cảm của hắn phun ra một chữ: “Cút.”

Chu Dạ vừa lăn vừa bò lùi về phía sau, cho đến khi lưng đυ.ng phải cửa ban công thì mới dừng lại, anh đã cút đến nơi xa nhất có thể rồi.

Mặt Tần Lãng bị giấu dưới mái tóc, khiến Chu Dạ không thể nhìn rõ được biểu cảm của hắn, nhưng anh vẫn có thể chắc chắn rằng hắn đang rất không vui. Tần Lãng cởi luôn quần ra, cầm quần áo mới đi thẳng vào trong phòng tắm, rất nhanh sau đó đã có tiếng nước truyền ra.

Chu Dạ che mặt, trong lòng phát ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Anh đã gây ra chuyện xấu hổ như vậy rồi, sao anh lại có thể không biết xấu hổ mà mở miệng mời Tần Lãng làm mẫu tranh cho mình bây giờ!!!