Trình Lạc Dung hoảng hốt lao đến, vỗ nhẹ lưng bà: "Mẫu thân! Người đừng nói nữa, con đi tìm ngoại..."
"Ta nói không được!"
Lần đầu tiên, giọng nói của Mạnh Nhã Chi kiên định như vậy. Dù thân thể bà đã suy kiệt đến mức hơi thở cũng mong manh.
Trình Lạc Dung sững sờ.
Ánh mắt mẫu thân tràn đầy sự kiên quyết: "Nếu con dám bước ra ngoài nửa bước..."
Bà ngừng lại, hơi thở dồn dập, giọng nói khàn đặc: "Ta... chết cũng không nhắm mắt."
Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào tim Trình Lạc Dung.
"Tại sao người lại nhẫn nhịn như vậy? Tại sao không để con bảo vệ người?"
Mạnh Nhã Chi nhìn con gái, im lặng.
Năm đó, bà từng ngu muội cãi lời phụ mẫu, một lòng chạy theo Trình Thiệu Đường, cùng hắn cao chạy xa bay.
Sau khi có thai, vì cuộc sống nghèo khó, hắn lại thuyết phục bà trở về kinh thành, cúi đầu nhận lỗi, cầu xin nhà mẹ đẻ giúp đỡ.
Hổ dữ không ăn thịt con. Mạnh Quốc công dù giận nhưng vẫn nâng đỡ, giúp một kẻ chỉ là Thiếu Úy nhỏ nhoi như Trình Thiệu Đường, từng bước bò lên vị trí Thái Úy.
Nhưng cũng từ đó, bi kịch đã định sẵn. Hiện tại, bà nào có mặt mũi gặp lại phụ mẫu?
Nếu năm đó bà chịu nghe theo lời dạy bảo, có lẽ hôm nay đã không phải chịu cảnh cô quạnh thê lương, cũng không khiến nữ nhi rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy.
[Tất cả... đều là lỗi của bà. Nhưng dù có hối hận thế nào... cũng chẳng thể quay lại được nữa.]
Trình Lạc Dung đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi.
[Tại sao mẫu thân thà chịu đau khổ, thà bị hành hạ, chứ không chịu để nàng cầu cứu ngoại công?]
[Tại sao chứ?]
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy mệt mỏi của Mạnh Nhã Chi, nàng chợt hiểu ra – không phải mẫu thân không muốn được giúp đỡ, mà là... bà không muốn để ngoại công nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc này của mình.
“...”
"Mẫu thân hãy nghỉ ngơi, con sẽ nghĩ cách trốn ra ngoài mời đại phu..."
"Vô ích..."
Mạnh Nhã Chi lắc đầu, từng lời bà nói ra đều khó nhọc:
"Ông ta đã muốn ta chết... thì sẽ không để lại bất kỳ cơ hội nào."
Trình Lạc Dung tuyệt vọng quỳ thụp xuống, nàng siết chặt bàn tay gầy guộc của Mạnh Nhã Chi, áp lên má mình:
“Mẫu thân... con phải làm sao đây?”
Mạnh Nhã Chi lặng lẽ nhìn nữ nhi, nước mắt lăn dài, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười nhẹ.
Một nụ cười như thể đã nhìn thấu tất cả.
"Dung nhi... đừng khóc..."
"Sống thật tốt... đừng giống mẫu thân... đừng trao trái tim cho sai... người..."
Bà cố gắng nói tiếp, nhưng ngay lúc ấy một cơn ho dữ dội lại ập đến.
Bà run rẩy, toàn thân co giật, hơi thở tắc nghẹn. Máu tươi từ khóe miệng không ngừng trào ra, thấm đẫm chiếc khăn gấm trong tay.
Bàn tay gầy guộc run rẩy bấu chặt lấy cánh tay Trình Lạc Dung, móng tay bấm sâu vào da thịt.
"Mẫu thân!"
Trình Lạc Dung hoảng hốt, hai tay ôm lấy bà, nhưng cơ thể mẫu thân nàng đã yếu đến mức chẳng còn sức lực chống đỡ.
Cơn ho kéo dài, như muốn rút cạn sinh khí của bà.
Trình Lạc Dung run rẩy vỗ nhẹ lưng bà, nước mắt lã chã rơi.
"Mẫu thân! Người đừng nói nữa! Con sẽ đi tìm đại phu!"
Mạnh Nhã Chi siết chặt tay nàng, đôi mắt thâm sâu như có ngàn vạn lời chưa kịp nói.
Khóe môi bà giật nhẹ, nhưng cuối cùng chỉ là một hơi thở yếu ớt...
Bàn tay đang bấu chặt dần dần buông lỏng, ánh mắt vẫn dõi theo nữ nhi, nhưng đã không còn tiêu cự.
"Mẫu thân!"
Trình Lạc Dung hoảng loạn ôm lấy bà, lay động cơ thể đã lạnh đi.
Nhưng đáp lại nàng chỉ là một sự im lặng vô tận.
[Mẫu thân nàng... đã đi rồi.]