Kiều Dưỡng Thái Tử Phi

Chương 6

Nói về chuyện Bảo Âm đi tìm Chử phu nhân.

Sau khi sắp xếp cho A Viên ở lại quán trà, Bảo Âm quay lại chỗ cũ tìm kiếm hồi lâu. Nghĩ có lẽ phu nhân đã lên chùa Vạn Thọ dâng hương rồi, nàng bèn vội vàng chạy thẳng tới chùa.

Nhưng đến khi nàng thở hồng hộc leo hết ba bậc thềm lên tới cổng Thiên Môn, vẫn không thấy bóng dáng phu nhân đâu. Cuối cùng, nàng phải hỏi một vị tăng đang quét dọn, mới biết Chử phu nhân đã xuống núi rồi.

Bảo Âm bất lực, không kịp nghỉ ngơi chút nào, lại leo xuống núi. Loay hoay một hồi lâu, cuối cùng nàng cũng gặp được Chử phu nhân và gia đinh Khánh An.

Hai người hỏi nàng tiểu thư đang ở đâu. Bảo Âm vừa mệt vừa cuống, vội đáp rằng tiểu thư bị thương ở chân, đang đợi họ ở quán trà.

Ấy thế mà khi họ đến nơi, nào còn thấy bóng dáng quán trà đâu nữa? Trên đường vắng vẻ, chẳng có mấy bóng người.

Bảo Âm kinh hãi tột độ, ngồi phịch xuống đất khóc òa: "Xong rồi, xong rồi! Nô tỳ làm lạc mất tiểu thư rồi!"

Chử phu nhân cũng hoảng hồn. Bà đang lo lắng không biết phải làm sao thì có một nam nhân mặc áo đen bước tới.

"Phu nhân có phải là mẫu thân của Chử cô nương không?"

"Chính là ta." Ánh mắt Chử phu nhân sáng lên đầy hy vọng, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.

"Phu nhân đừng lo lắng." Người nọ nói: "Chử cô nương đã được công tử nhà ta đưa về phủ, chắc hẳn giờ này đã về đến nơi rồi."

"Ôi trời ơi! Bồ tát phù hộ! Bồ tát phù hộ!" Chử phu nhân mừng rỡ: "Xin hỏi công tử nhà ngươi là ai? Ta nhất định phải đích thân tạ ơn!"

Bên này, khi Tiêu Uẩn đưa A Viên về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối.

Nhà của A Viên ở phía tây kinh thành, khu vực này chủ yếu là dân thường và một số gia đình quan chức cấp thấp sinh sống. Nhà cửa san sát, nhà này sát vách nhà kia. Càng đi sâu về phía tây đường càng hẹp. Mãi đến ngã ba hẻm Lê Hoa, xe ngựa của Tiêu Uẩn mới dừng lại.

Phu xe khó xử nói: "Công tử, xe ngựa không thể đi qua đoạn đường phía trước."

Xe ngựa của Tiêu Uẩn quá lớn, còn hẻm Lê Hoa lại chât hẹp, hơn nữa hai bên đường còn chất đống đủ thứ lỉnh kỉnh.

Đây là lần đầu tiên A Viên được ngồi trên một cỗ xe ngựa xa hoa như vậy. Cả người nàng choáng váng, không hiểu phu xe nói “không thể đi qua được” là có ý gì.

Mãi đến khi Tiêu Uẩn vén rèm nhìn ra, bảo nàng là xuống xe tại đây, nàng mới ngơ ngác gật đầu.

Có điều, việc xuống xe ngựa như thế nào lại là một vấn đề khó khăn.

A Viên bị trẹo chân khá nặng, không thể tự mình đi được. Nàng cũng không thể nhảy lò cò vì trông quá khó coi, A Viên không chịu.

Trước đó, bà chủ quán trà đã bế A Viên lên xe ngựa nhưng bây giờ ở đây chỉ có hai nam nhân. A Viên ngồi xổm trên thành xe, bối rối không biết phải làm sao.

Tiêu Uẩn dặn dò phu xe xong xuôi, quay đầu lại thấy nàng vẫn còn ngồi nguyên chỗ cũ, liền bước tới, chìa tay ra.

"Xuống đi, phía trước là nhà muội rồi."

A Viên nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài trắng trẻo của hắn, chẳng hiểu sao mặt nàng đỏ ửng.

May mà lúc này trời đã nhá nhem, không ai nhìn ra sắc hồng trên má nàng.

Thấy nàng cứ cà kê mãi không chịu di chuyển, Tiêu Uẩn nhướng mày: "Chẳng lẽ muốn ta bế muội xuống à?"

Hắn nói xong, dường như còn suy nghĩ thật. Rất nhanh sau đó, hắn lại nói tiếp: "Cũng được, bế muội thì bế."

Phu xe bên cạnh nghe vậy liền vội vàng bước tới: "Công tử, hay là để tiểu nhân làm cho ạ."

"Không sao, chỉ là một hài tử thôi mà."

A Viên bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: "Muội đã là một đại cô nương rồi."

"Hử?"

Tiêu Uẩn vươn tay ra, chờ nàng.

A Viên xấu hổ, ngại phải lặp lại câu vừa rồi, đành lí nhí nói: "Mẫu thân ta nói nam nữ thụ thụ bất thân."

Tiêu Uẩn ngẩn người, rồi bật cười khe khẽ. Tiếng cười trầm thấp vang lên từ cổ họng hắn, khiến cả l*иg ngực cũng rung động theo.

Một lúc sau, hắn mới dừng lại, rũ mắt đánh giá tiểu cô nương chỉ cao đến ngực mình rồi nghiêm túc gật đầu.

"Vậy muội muốn thế nào?"

"..."

A Viên cũng không biết phải làm thế nào, nhưng không thể cứ đứng im ở đây mãi được. Xung quanh đã có mấy người đang thò đầu ra xem náo nhiệt rồi.

Nghĩ ngợi một hồi, nàng chìa hai ngón tay mũm mĩm ra, ngập ngừng níu lấy tay áo hắn.