Kiều Dưỡng Thái Tử Phi

Chương 5

Khổ nỗi, nam nhân trước mặt xấu tính vô cùng, vậy mà còn thản nhiên nhìn nàng.

Khóe môi hắn cong lên, vẻ mặt đầy hứng thú, thật là tức chết đi được.

Hắn lại nói thêm: "Chính muội thừa nhận ca ca đẹp mà, còn ngắm một lúc lâu cơ đấy."

"Nhìn lâu thì là kẻ háo sắc ư? Con chó Vượng Tài ở kế bên nhà ta cũng mày thanh mắt tú, rất đẹp. Mỗi lần đi qua, ta đều phải nhìn nó vài lần."

A Viên vừa dứt lời, người đang đứng gần đó bật cười thành tiếng, chính là nam nhân đã ném thỏi bạc cho bà chủ quán.

Tuy nhiên, Y đã nhanh chóng kiềm chế, nuốt tiếng cười vào trong.

Nam nhân mặc áo bào gấm trắng cũng không tức giận, ngược lại bình tĩnh nói: "Tiểu nha đầu không thành thật chút nào."

A Viên oan ức nha!

Sao nàng lại không thành thật? Từ nhỏ, nàng đã ngoan ngoãn lớn lên. Hàng xóm láng giềng ai cũng khen nàng là một hài tử tốt.

Vậy mà nam nhân này... lại nói nàng là tiểu háo sắc, còn nói nàng không thành thật.

A Viên tủi thân, tủi thân đến mức nước mắt rơi như mưa.

"..."

Tiêu Uẩn sững sờ. Hắn không ngờ tiểu cô nương trước mặt lại dễ bị trêu chọc như vậy.

Lần này đến lượt hắn không kịp trở tay.

Hắn nhìn về phía thuộc hạ, nhưng thuộc hạ đứng ở cửa, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhất quyết coi mình như không khí.

Im lặng một lát, Tiêu Uẩn nói: "Đừng khóc! Ta chỉ nói đùa thôi mà."

Nhưng A Viên chẳng buồn để ý đến hắn, nước mắt cứ trào ra, không sao kìm lại được. Nàng khóc không thành tiếng, hàng mi dài ướt đẫm, rủ xuống lộn xộn. Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má ửng hồng, trông vô cùng đáng thương.

Tiêu Uẩn đau đầu, động tác gõ quạt cũng dừng lại.

"Hu hu hu..."

Hôm nay A Viên vốn đã bị đau chân, lại đợi mãi chưa thấy Bảo Âm và mẫu thân đến. Nỗi ấm ức lẽ ra chỉ có ba phần, nhưng vì câu nói của hắn mà tăng lên mười phần.

Bà chủ quán trà nghe thấy tiếng động bên này. Vừa lúc trà cũng đã pha xong, bà liền bưng trà tới, nói: "Khách quan không biết đấy thôi, tiểu cô nương này đã ngồi đây đợi mẫu thân suốt cả ngày rồi."

Tiêu Uẩn khẽ khựng lại.

"Chân của tiểu cô nương bị thương nên không đi được. Nha hoàn đành để nàng ấy ở lại đây nhờ tôi trông nom, bảo rằng đi tìm người nhà đến đón. Nhưng đã mấy canh giờ trôi qua, mãi mà vẫn chưa thấy ai đến đón nàng."

Bà chủ quán nhìn ra ngoài, thở dài: "Trời sắp tối rồi, không biết phải đợi đến khi nào nữa."

Bà không dám nói thẳng, chỉ thầm nghĩ trong lòng: Công tử à, người ta đã đáng thương thế này rồi, ngài nên tích chút đức đi.

A Viên vừa thút thít khóc, vừa gật đầu phụ hoạ theo lời của bà chủ quán.

Tiêu Uẩn thấy vậy thì buồn cười.

"Thôi được rồi, ca ca xin lỗi muội được không?" Hắn hỏi: “Mẫu thân muội ở đâu? Ca ca dẫn muội đi tìm."

"Thật ạ?" A Viên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn ướŧ áŧ ánh lên vẻ mừng rỡ.

"Ừ."

Tiêu Uẩn cầm ấm trà, rót cho mình một chén rồi cũng rót cho A Viên một chén.

Thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà kinh ngạc quá đỗi, vội vàng bước tới: "Công tử, để thuộc hạ làm cho ạ."

"Không cần đâu." Tiêu Uẩn xua tay, tiếp tục nói: "Chắc hẳn người nhà muội có việc bận nên chậm trễ. Thế này nhé, muội nói cho ca ca biết nhà muội ở đâu, ca ca đưa muội về thẳng nhà."

"Nhưng mẫu thân muội đang đi lễ ở chùa Vạn Thọ."

"Chưa chắc đâu." Tiêu Uẩn nói: "Có khi mẫu thân muội đang đi tìm muội rồi đấy. Giờ mà chúng ta đến chùa Vạn Thọ thì chưa chắc đã gặp được bà ấy."

"Vậy phải làm sao đây?" Lúc này A Viên đã ngừng khóc.

"Muội yên tâm, ta sẽ cho người ở lại đây canh chừng. Nếu người nhà muội tìm đến, thuộc hạ của ta sẽ nói cho họ biết muội đã được ta đưa về nhà rồi. Như vậy sẽ tránh cho mọi người phải chạy ngược chạy xuôi, tìm kiếm tứ tung như ruồi mất đầu.”

A Viên ngẫm nghĩ một chút, thấy cách này cũng hay, liền gật đầu đồng ý.