Vậy mà vừa khít!!!
Thậm chí còn có cảm giác hơi chật là sao???
Kim Đậu Đậu ngập ngừng hỏi: “Mẹ, con nặng bao nhiêu cân?”
Bà Triệu đầy tự hào trả lời: “149,5 cân chứ nhiêu.”
Nói đến đây, bà Triệu liền lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Mười dặm quanh đây, ai có phúc như con gái nhà bà ấy chứ!!!
Nói xong, bà ấy xoay người đi chuẩn bị bữa tối cho cả nhà.
Chỉ còn lại Kim Đậu Đậu đứng đó, mặt đầy vẻ chấn động.
149,5?
Kiếp trước cô còn chưa từng mua cái áo khoác nào đắt đến thế đâu!
Cân nặng 149,5 kg vào thời đại này!?
Thời đại này, heo mà nặng tới 150 kg đã được xem là heo siêu béo rồi ấy!
Kim Đậu Đậu chịu cú sốc lớn nhất trong đời, cô mặc quần áo vào, 150 kg!
Trái ngược với dáng vẻ bị đả kích nặng nề của Kim Đậu Đậu, bà Triệu lại vô cùng tự hào.
Vào cái thời đại ăn không đủ no này, vợ chồng họ lại có một đứa con gái mập đến 150kg!
Đây là chuyện đáng để tự hào biết bao nhiêu.
Kim Đậu Đậu nhìn vẻ mặt đầy tự hào của mẹ ruột mình.
Trong đầu cô thoáng hiện lên hình ảnh ba mẹ “giả” điên cuồng nhồi nhét thức ăn.
Dưới sự “cho ăn” của hai vợ chồng kia, nguyên chủ càng ăn càng béo, khẩu vị cũng càng ngày càng dễ.
Kim Đậu Đậu hận không thể lôi nguyên chủ ra đánh đòn.
Cơm là nguyên chủ ăn, mỡ lại để cô gánh!
Nguyên chủ: “Cô cứ đánh đi, bây giờ cô chính là tôi.”
Kim Đậu Đậu: “…”
Nghĩ đến mình ở hiện đại còn là một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Trước khi xuyên đến đây, cô vừa mới nhận việc tại doanh nghiệp nhà nước.
Về nhà ăn mừng chơi game, ai ngờ lại phát bệnh tim đã nhiều năm không tái phát.
Ngay lúc cuộc sống tốt đẹp sắp bắt đầu thì kết quả lại chết rồi.
Kim Đậu Đậu muốn khóc mà không ra nước mắt.
“Đậu Đậu, mẹ đã lấy nước cho con rồi, mau lại đây.”
Giọng của bà Triệu cắt ngang dòng suy nghĩ của Kim Đậu Đậu.
Đợi bà Triệu đi rồi, cô dùng khăn lau người một cách cẩn thận, không cẩn thận cũng không được bởi từng lớp mỡ chồng chất lên nhau giống như cây thông Noel vậy.
Những kẽ hở này mà không lau kỹ thì đợi đến lúc đứng dậy, trên người sợ là sẽ “mang dây chuyền vàng” mất.
Lau sạch xong, thay quần áo, Kim Đậu Đậu quay đầu nhìn nước xám trong thùng.
Mẹ kiếp, cả một thùng lịch sử đen tối!
Cô len lén mang ra ngoài đổ đi, quay lại nằm trên giường.
Tâm trạng ngổn ngang do xuyên không cộng thêm thân thể béo phì khiến cô cảm thấy mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
Chẳng mấy chốc cô đã ngủ thϊếp đi.
Tối đến, bên ngoài vang lên giọng nói dịu dàng của Triệu Tĩnh Nghi: “Đậu Đậu, dậy ăn tối nào.”
Nghe thấy giọng của mẹ “giả”, trong mắt Kim Đậu Đậu hiện lên chút thất vọng.
Vẫn còn ở đây sao, cô muốn trở về mà.
Game của cô, pha pentakill của cô.
Gào thét thì gào thét nhưng cơm thì vẫn phải ăn.
Cô khó khăn ngồi dậy, lớp mỡ trên người rung lên theo từng động tác của cô.