Xuyên Không Về Những Năm 70, Cô Đánh Bay Tất Cả Mọi Người!

Chương 8

Kim Đậu Đậu: “…”

Lần đầu tiên cô nghe có người xem bị đánh là chuyện quen rồi.

Cô thực sự bị bà mẹ yếu đuối này làm cho cạn lời.

Hiện tại cô cảm thấy ngay cả việc thở cũng mệt mỏi, trong người còn hơi kiệt sức.

Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn.

Đợi cô nghỉ ngơi cho lại sức rồi sẽ tìm bà già đó tính sổ sau.

“Mẹ, đỡ con một chút, con muốn nghỉ ngơi một lát.”

Hai mẹ con vội vàng thu dọn lại chiếc giường bị sập.

Bà Triệu khổ sở nói: “Đậu Đậu, đợi ba con về rồi đóng lại một cái giường nhé.”

Khóe miệng Kim Đậu Đậu giật giật.

Với dáng người của cô thế này, có đóng thêm giường cũng lại sập thôi.

Cô không muốn tốn công vô ích.

Hơn nữa, cô cũng không muốn trải nghiệm cảm giác giường sập thêm lần nào nữa.

Quá mất mặt.

“Thôi bỏ đi, trải chiếu xuống đất rồi con nằm dưới đất là được rồi.”

“Sao mà được chứ? Dưới đất lạnh lắm.”

“Giữa mùa hè thế này, không sao đâu. Hơn nữa, với cái… Trọng lượng này của con, làm giường cũng chỉ lãng phí thôi. Giường còn bé hơn nền nhà, con nằm cũng chẳng thoải mái, bỏ đi mẹ.”

Kim Đậu Đậu bất lực vô cùng.

Sớm biết thế này, kiếp trước cô đã không nói mình béo như con lợn.

Bây giờ hay rồi, đúng là béo như lợn thật.

Sau khi dọn dẹp phòng xong, Kim Đậu Đậu đã mồ hôi đầm đìa, trên người còn có một mùi khó tả, áo sau lưng thì ướt sũng.

“Mẹ, con muốn đi tắm.”

Bà Triệu vội vàng bật dậy: “Được được, mẹ đi đun nước ngay đây.”

Bây giờ bà ấy đã hoàn hồn, có sức lực rồi.

Bà Triệu vui mừng lắm.

Trước đây con gái bà ấy rất lười tắm, nói là không muốn nhìn thấy mỡ trên người từng ngấn từng ngấn.

Kim Đậu Đậu chợt nhớ ra thời này chưa có khí đốt, muốn có nước nóng phải nhóm lửa đun.

Không nói đến chuyện bị ám đầy tro bụi.

Quan trọng là trời còn nóng thế này.

Mà cô không có ở đây, nhỡ bà già kia lại đến bắt nạt mẹ cô thì sao?

Bà mẹ nhu nhược này tám phần lại vừa khóc vừa ăn cơm mất.

Nghĩ vậy, Kim Đậu Đậu lắc đầu, đưa tay kéo bà Triệu lại khi bà ấy vừa xoay người định đi.

“Thôi bỏ đi, con dùng nước lạnh lau người cũng được. Mẹ, quần áo của con đâu?”

Bà Triệu chạy nhanh đi lấy về một bộ quần áo vá chằng vá đυ.p.

Cơ mặt Kim Đậu Đậu giật giật.

Mảnh vải to như cái ga trải giường thế này là quần áo của cô á?

Đùa à?

Cô không thể tin nổi nhìn bà Triệu, trong mắt đầy vẻ chấn động.

Bà Triệu tưởng con gái giận vì đưa cho cô bộ quần áo có miếng vá.

“Mẹ đi lấy bộ khác cho con.”

Kim Đậu Đậu thở phào, quả nhiên là cầm nhầm rồi.

Cô còn nghĩ, dù có thế nào thì quần áo của cô cũng không thể to đến mức đó được.

Không lâu sau, bà Triệu quay lại, lần này đưa cho cô một bộ quần áo không có miếng vá nào.

Chỉ là… Nhìn có vẻ còn to hơn bộ vừa rồi!!!

Ước tính phải là cỡ XXXXXXL.

Quá mức hoang đường!

Cô cầm lấy bộ quần áo với vẻ mặt đầy kinh ngạc, ướm thử lên người.