Sau khi nhặt được ổ cứng chứa tài liệu thiết kế tàu sân bay hạt nhân mới nhất của Mỹ, Tống Gia Ngôn lại không hề tò mò muốn mở ra xem.
Lỡ bên trong có virus thì sao? Lỡ nó yêu cầu mật mã, nhập sai một cái là tự hủy thì sao? Vả lại, dù có mở ra thì cô cũng chẳng hiểu gì, chi bằng cứ giao nộp cho nhà nước để đổi lấy chút tiền thưởng. Cô nghe nói có ngư dân ở Phúc Kiến vớt được máy bay không người lái của Mỹ còn được thưởng năm đến mười vạn tệ, thứ cô đang có chắc chắn còn giá trị hơn nhiều chứ nhỉ?
Thứ này trong tay cô lúc này chẳng khác nào củ khoai tây nóng bỏng, giữ trong người quá lâu e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Ai là người làm rơi tài liệu này? Liệu họ có quay lại tìm không? Việc này có thể gây liên lụy đến cô và gia đình không? Cơn hưng phấn ban đầu qua đi, cô dần bình tĩnh lại và bắt đầu cảm thấy sợ hãi, càng nghĩ mồ hôi lạnh càng túa ra.
Không dám chần chừ thêm một giây nào, cô lập tức đặt vé máy bay và khách sạn ngay trong đêm, bởi cô sợ mình không sống nổi đến sáng mai. Cô có linh cảm những ngày tháng sắp tới sẽ vô cùng rắc rối.
Đúng lúc này, cuốn sổ lại hiện lên một cốt truyện mới:
[Tết Trung Thu sắp đến.]
[Cô không có tiền mua quà.]
[Cho nên đành gấp ba con hạc giấy trông xấu vô cùng để tặng cha mẹ.]
Tống Gia Ngôn nhìn mấy chữ "trông xấu vô cùng", bất giác trầm ngâm, cảm giác như A Thụ đang cố tình dè bỉu gu thẩm mỹ của cô.
"A Thụ, đừng công kích cá nhân như thế nữa được không?"
[Xin lỗi, tôi không nhịn được.] - Hệ thống đáp lại.
Cô cười khẽ, nhanh chóng dùng JJ tệ đổi chữ [trông xấu vô cùng] thành [trăm phần trăm bảo bình an]. Ba con hạc giấy đảm bảo bình an - một ý tưởng thật thông minh! Chỉ tiếc là cô lại hết sạch JJ tệ rồi.
Cô lấy giấy màu ra bắt đầu gấp hạc, nhưng khổ nỗi tay chân quá vụng về, thành phẩm cuối cùng trông chẳng ra hình thù gì cả. Cuối cùng, cô nhét hết mấy con hạc giấy méo mó vào trong ốp lưng điện thoại của ba mẹ - ban đầu cô định nhét vào ví, nhưng nghĩ lại thì người ta có thể quên ví chứ mấy ai lại quên điện thoại.
"Đây là bùa hộ mệnh con phải đổ máu ra để khai quang đấy, đảm bảo bình an trăm phần trăm! Hai người tuyệt đối không được vứt đi, phải mang theo người mỗi ngày!" - Cô trịnh trọng dặn dò.
Mẹ cô chỉ phẩy tay: "Biết rồi, biết rồi, yên tâm đi. Mẹ có quên con chứ đời nào quên điện thoại."
Tống Gia Ngôn: "..." Đúng là mẹ ruột của cô mà.
Ba cô thì cười hì hì, cầm con hạc giấy xấu xí lên ngắm nghía: "Con gái ba đúng là có hiếu, bùa hộ mệnh này chắc chắn tốt hơn món bún ốc lần trước rồi."
Nhân cơ hội, cô chìa tay ra ngay: "Ba, 15 nghìn tệ không đủ dùng đâu, ba đưa nốt cho con 8000 tệ còn lại đi."
Ba Tống: "..." Ông lập tức trả lại con hạc giấy cho con gái. Mẩu giấy rách này mà cũng đắt giá quá vậy.
Tống Gia Ngôn vội nói: "Thôi thôi, con không đòi nữa, ba cất kỹ đi nhé, đừng có lôi ra đấy!"
May mắn là thẻ tín dụng của cô vẫn còn dùng được, vé máy bay mùa thấp điểm cũng khá rẻ, nếu không thì cô thật sự kẹt cứng ở nhà rồi.
Lúc đang xếp hàng làm thủ tục lên máy bay, đứng ngay trước cô là một cặp vợ chồng trông rất sành điệu. Người chồng đeo tai nghe, quay sang cười với cô một cái. Tống Gia Ngôn vốn tai thính, nghe loáng thoáng được giọng một người phụ nữ ngọt ngào đang tán tỉnh anh ta phát ra từ tai nghe. Cô bất giác nhìn họ thêm vài lần.
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?" - Người vợ lập tức tỏ thái độ ghen tuông, giọng điệu gay gắt.
Tống Gia Ngôn định nói lại vài câu nhưng rồi lại thôi, chỉ thở dài một tiếng, không muốn xen vào chuyện người khác.
Tuy nhiên, có lẽ vì ngoại hình của cô khá nổi bật, người chồng kia lại liếc nhìn cô thêm mấy lần nữa. Cuối cùng, người vợ không chịu nổi, nổi cơn tam bành quay sang mắng thẳng vào mặt cô: "Đúng là đồ không biết xấu hổ!"
Tống Gia Ngôn: "...Vậy tôi tặng chị một bài hát nhé, không cần cảm ơn đâu."
Nói rồi, cô thản nhiên ngâm nga vài câu trong bài "Lục Quang" (Ánh Sáng Xanh) của Tôn Yến Tư.
Người vợ tức giận định lao tới đánh cô, nhưng bị người chồng giữ lại. Thế nhưng, Tống Gia Ngôn cảm nhận được bàn tay anh ta đang cố tình cọ vào cánh tay mình. Người vợ thấy vậy càng điên tiết hét lên: "Đồ mặt dày! Dám câu dẫn chồng người khác! Muốn làm tiểu tam chen chân vào gia đình người ta hả, đúng là loại rẻ tiền!"
Lần này thì Tống Gia Ngôn không nhịn nổi nữa. Cuốn sổ đen lập tức hiện ra kịch bản:
[Trước khi làm thủ tục lên máy bay, cô bị một cặp vợ chồng gây sự.]
[Người chồng thầm thương trộm nhớ cô.]
[Người vợ dùng lời lẽ nhục mạ cô.]
Cô nhận ra hình như A Thụ rất thích xem mấy màn kịch tính kiểu này. Cô cười thầm, nhanh chóng sửa lại kịch bản:
[Trước khi làm thủ tục lên máy bay, cô bị một cặp vợ chồng gây sự.]
[Người chồng mắc chứng cuồng nói thật.]
[Người vợ cảm tạ tôi bằng một số tiền lớn.]
Ngay lập tức, người chồng quay sang dỗ dành vợ, ánh mắt vẫn thâm tình, giọng nói vẫn thành khẩn như trước, nhưng lời lẽ tuôn ra lại hoàn toàn khác:
"Cô ấy xinh đẹp thì liên quan gì đến tôi? Sao cô ấy có thể câu dẫn được tôi chứ? Rõ ràng là tôi muốn nɠɵạı ŧìиɧ với cô ấy mà. Tiểu tam không phải cô ấy đâu, mà là Linda."
Người vợ nghe xong liền bùng nổ. Tống Gia Ngôn vểnh tai lên hóng chuyện. Người chồng lúc này như bị trúng tà, tiếp tục phun ra hết bí mật:
"Không chỉ có Linda đâu, còn có Yên Yên, Như Ý, Amanda, Tiểu Tây, với cả... em gái của cô nữa."
Tống Gia Ngôn sững sờ - còn có cả em vợ nữa cơ à! Người vợ không kiềm chế được nữa, lao vào cấu xé chồng mình, hai người vừa đánh vừa chửi, khóc lóc om sòm. Lực lượng an ninh sân bay phải lập tức đến can thiệp và kéo họ đi.
Trước khi bị đưa đi, người vợ đột nhiên chạy lại phía Tống Gia Ngôn, vội vàng tháo chiếc vòng vàng trên tay nhét vào tay cô:
"Em gái ơi, chị xin lỗi nhé, là chị hiểu lầm em rồi. Em cầm lấy cái này coi như chị đền tội với em!"
Cô giả vờ từ chối lấy lệ rồi nhanh chóng nhận lấy chiếc vòng - cô thích vàng lắm, hì hì.
Từ phía xa, tiếng người vợ vẫn còn vọng lại:
"Thằng khốn kia, mày cứ chờ đấy! Mày đã bất nhân thì đừng trách tao bất nghĩa! Ngày mai tao sẽ ngủ với ba mày, làm mẹ kế của mày, bắt mày phải quỳ xuống gọi tao một tiếng “mẹ”!"
Tống Gia Ngôn há hốc miệng kinh ngạc, cảm giác như vừa được xem một bộ phim truyền hình dài tập đầy "cẩu huyết".
Vừa xuống máy bay, cô liền về khách sạn cất hành lý và lập tức nạp chiếc vòng vàng vừa được tặng vào hệ thống, đổi lấy 20 JJ tệ. Cuốn sổ lập tức hiện ra kịch bản mới:
[Cô đi vào cửa hàng tiện lợi để mua kẹo bạc hà.]
[Kết quả là lấy nhầm hàng.]
[Về đến nơi mới phát hiện đó là mấy chiếc áo mưa.]
Đầu óc cô xoay chuyển rất nhanh, lập tức sửa kịch bản:
[Cô đi vào cửa hàng tiện lợi để mua kẹo bạc hà.]
[Kết quả là lấy nhầm hàng.]
[Về đến nơi mới phát hiện đó là dịch tủy.]
Kịch bản: [...Dịch tủy?]
Tống Gia Ngôn giải thích trong đầu:
[Là cái loại trong Dịch Cân Tẩy Tủy kinh ấy, có thể cải thiện thể chất, biến xương cốt người thường thành tiên cốt). Đây là bảo vật tổ tiên truyền lại, rất hợp logic đúng không?]
[Tôi là hệ thống thuộc thể loại khoa học viễn tưởng, không phải hệ thống huyền huyễn, không thể vượt qua ranh giới này được.] - A Thụ phản bác.
[Thôi được rồi, vậy thì là dịch cường hóa gene đi, hiệu quả cũng tương tự mà.]
[...Được rồi, được rồi, cô vui là được.] - Hệ thống có vẻ đã bất lực.
Cô mở hộp giấy vừa mua ra xem, năm chiếc "áo mưa" bên trong quả nhiên đã biến thành "dịch cường hóa gene". Trong hộp giờ là năm viên thuốc óng ánh như những viên dầu cá, cô lấy một viên bỏ vào miệng nuốt thử, cảm nhận vị chua chua khá dễ chịu.
Đột nhiên, cơn đói cồn cào ập đến khiến cô phải chạy ngay xuống siêu thị mua đủ thứ đồ ăn vặt và bánh mì, nhưng càng ăn lại càng thấy đói.
[A Thụ, có chuyện gì vậy?] - Cô hỏi thầm.
[Cơ thể đang trong quá trình cải tạo nên cần rất nhiều năng lượng.]
[Tốt như vậy sao!]
Cô mừng như bắt được vàng, lập tức mua hết những món ngon nhiều calo mà ngày thường chẳng bao giờ dám ăn, giờ đây không cần phải lo lắng về việc tăng cân nữa. Cô ăn đến no căng bụng mà cơ thể vẫn không ngừng đòi hỏi thêm năng lượng. Đêm đó, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, sảng khoái như trong mơ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô theo thói quen lăn từ trên giường xuống đất, nhưng thay vì ngã sõng soài như mọi khi, cơ thể cô lại thực hiện một cú lộn nhào trên không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất một cách hoàn hảo. Cô ngẩn người ra một lúc. Sau đó, cô đi ra mở cửa phòng, chỉ dùng lực bẻ nhẹ một cái, tay nắm cửa bằng kim loại đã gãy lìa.
"...Chết tiệt, lại phải đền tiền rồi, nhưng mà mình nghèo quá."
Nhìn bàn tay mình, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể đã trở nên nhanh nhẹn, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, ngũ giác cũng trở nên cực kỳ nhạy bén. Cô có thể nghe rõ tiếng TV từ phòng bên cạnh, nhìn rõ từng đường vân trên lông của một con chim đậu ngoài cửa sổ, thậm chí ngửi thấy mùi giấy sách từ một nơi nào đó khá xa - tất cả đều vô cùng rõ ràng. Hiệu quả của dịch cường hóa gene đúng là quá đỉnh!
(A Thụ, cái này có tác dụng phụ gì không?)
[Tôi không biết.]
Tống Gia Ngôn: "..."
Cô cẩn thận cất hai viên dịch cường hóa vào một chiếc lọ nhỏ để dành cho ba mẹ, giữ lại hai viên cho mình. Rồi cô chợt giật mình nhận ra một vấn đề nan giải: cô chỉ là một sinh viên bình thường, làm sao có thể tiếp cận lãnh đạo cấp cao để giao nộp tài liệu mật này, và liệu có ai tin cô không?
Đúng lúc này, kịch bản lại xuất hiện:
[Cô muốn xin gặp Bộ trưởng Bộ Quốc phòng Vương Vệ Quốc.]
[Nhưng ông ấy trăm công nghìn việc, đã từ chối gặp cô.]
Cô không chút do dự sửa lại: [Ông ấy mời tôi ăn cơm.]
Kịch bản: [...]
Bụng réo vì đói, cô đi thẳng đến Cục An ninh Quốc gia, hít một hơi thật sâu rồi tiến về phía cổng.
"Đồng chí, xin dừng bước." - Một người lính gác chặn cô lại.
"Tôi muốn tìm Bộ trưởng Vương."
"Đồng chí tìm Bộ trưởng có việc gì?"
"Đại sự."
"Đại sự gì?"
Tống Gia Ngôn làm vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
"Tôi và Bộ trưởng Vương có ám hiệu riêng. Anh phải trả lời đúng ám hiệu thì tôi mới có thể nói lý do."
Người lính gác nhìn cô nghi ngờ, rồi hỏi:
"Đại học Công nghiệp Hà Bắc nằm ở thành phố nào?"
"...Hà Bắc?" - Cô đáp.
"Người Nga kỷ niệm Cách mạng Tháng Mười vào tháng mấy?"
"...Tháng Mười?"
"Con gián trùm phản diện trong bộ phim “B-Robo Kabutack” là con gì?"
"...Con gián?"
Tống Gia Ngôn đắc thắng nói:
"Thấy chưa, ám hiệu không khớp rồi. Làm sao tôi dám nói cho anh biết lý do tôi đến đây tìm Bộ trưởng Vương để ông ấy mời tôi ăn cơm được?"
Người lính gác: "..."