Tống Gia Ngôn hỏi: "Làm sao để nạp tiền?"
[A Thụ]: [Một khắc vàng đổi lấy một JJ tệ. Mỗi JJ tệ có thể dùng để điền hoặc sửa một chữ trong kịch bản.]
Tống Gia Ngôn: "Đắt quá vậy! Lúc trước hệ thống đâu có thu phí."
[A Thụ]: [Đó là giai đoạn dùng thử miễn phí. Phiên bản chính thức yêu cầu trả phí, xin hãy ủng hộ bản gốc.]
Tống Gia Ngôn: "..."
Cô không có tiền. Với giá 476 tệ một khắc vàng, số tiền lẻ trong túi cô chỉ đủ để viết ba chữ. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, quyết định không tiêu dùng vội vàng.
Đêm đó, cô mơ thấy mình đang ngồi trước một chiếc bàn lớn, và đối diện cô là... một cái cây? Cái cây tự xưng là Bên A, đề nghị ký một hợp đồng đôi bên cùng có lợi:
[Tôi sẽ cung cấp kịch bản, giúp cô đạt được mong muốn, còn cô chỉ cần trả JJ tệ.]
Tống Gia Ngôn: "Nội dung kịch bản muốn viết gì cũng được sao? Có thể viết kịch bản giúp tôi giàu lên sau một đêm không?"
[A Thụ]: [Kịch bản phải chi tiết, rõ ràng và hợp logic. Nếu muốn giàu nhanh, cô phải viết rõ ràng cách thức làm giàu và quá trình cụ thể.]
Tống Gia Ngôn nghĩ, ký hợp đồng cũng chẳng mất gì, thế là vui vẻ đồng ý ký tên với cái cây.
Tống Gia Ngôn: "À, anh bạn cây tên gì thế?"
[A Thụ]: [Cứ gọi tôi là [A Thụ].]
Tống Gia Ngôn: "[A Thụ] này, có giảm giá không?"
[A Thụ]: [Cá và tay gấu không thể có cùng lúc(*), nhưng nghèo thì có thể, giống như tôi đây này, JJ tệ vào tay tôi cũng chẳng còn lại bao nhiêu.]
Tống Gia Ngôn: "Tại sao lại thế?"
[A Thụ]: [Có thể là do bên trung gian ăn chênh lệch giá.]
Tống Gia Ngôn: "Vậy sau này muốn mua cốt truyện thì liên lạc với cậu thế nào?"
[A Thụ]: [Chỉ cần gọi tên tôi. Tôi luôn trực tuyến 24/7, sẵn sàng tận tình phục vụ cô.]
Trong mơ, cô nói chuyện huyên thiên với cái cây ([A Thụ]), tự mãn về sự thông minh của mình và còn hí hoáy ghi chép điên cuồng, để rồi sáng hôm sau phát hiện cuốn sổ ghi toàn những dòng chữ vô nghĩa: [Vàng trên cây giúp anh em xây dựng chiến thuật làm giàu chung, cuối cùng tìm ra lý do hợp lý để đánh bại vương giả gà mờ.]
Tống Gia Ngôn: "..."
Cái quái gì thế này!
Vì quá thèm món bún ốc có khả năng chữa bệnh, sau một hồi do dự, cô quyết định thử một lần. Cô vét sạch tiền tiêu vặt, đập cả heo đất, gom góp được hơn 2000 tệ rồi ra tiệm vàng mua bốn khắc vàng thỏi. Sau đó, cô tìm một nơi vắng vẻ, đặt vàng lên khu vực nạp tiền của cuốn sổ.
Cuốn sổ hiện lên mấy chữ:
[Vàng thỏi đủ độ tinh khiết, quy đổi được 3 JJ tệ.]
Tống Gia Ngôn: "Tại sao không phải là 4?"
[A Thụ]: [Phí giao dịch 1%.]
Tống Gia Ngôn: "..."
[Có một câu chửi thề đang mắc kẹt trong cổ họng cô.]
[A Thụ]: [Số tiền thừa sẽ được hoàn lại, hoặc cô có thể chọn giữ lại để dùng lần sau.]
Tống Gia Ngôn: "Giữ lại đi, đỡ mất công."
[A Thụ]: [Được rồi. Cảm ơn quý khách đã nạp tiền, chúc cô sử dụng vui vẻ.]
Chỉ có 3 JJ tệ, tức là chỉ sửa được tối đa ba chữ. Cô phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. Nhìn lại nội dung kịch bản trên cuốn sổ, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô:
[Ba mẹ đi công tác không có nhà.]
[Cô cuối cùng cũng được ăn trộm món bún ốc Liễu Châu.]
[Mùi xú uế bốc lên đến mức con mèo nhà hàng xóm phát điên phải cào ổ cát liên tục.]
Tống Gia Ngôn: "Đổi chữ [Liễu Châu] thành [trường thọ]!"
[A Thụ]: [Được. Do không ghi rõ tuổi thọ cụ thể, hệ thống sẽ mặc định là 100 tuổi.]
Tống Gia Ngôn: "Thế là đủ rồi!"
Cô vui vẻ về nhà nấu món "bún trường thọ". Sau khi nấu bún gạo khoảng 10 phút rồi vớt ra, cô thêm 500ml nước sôi và đổ gói gia vị vào. Trong gói có cả thịt ốc, nhưng cô không dám ăn riêng vì sợ mất mạng.
Cô chan thứ nước dùng thơm nồng (hay đúng hơn là thối nồng) lên tô bún, rồi lần lượt thêm các loại topping đi kèm: đậu hũ ky chiên giòn, sa tế, giấm, mộc nhĩ, nấm kim châm, đậu que muối chua, củ cải muối. Gói đậu phộng rang có vẻ không còn tươi nên cô bỏ qua. Cuối cùng, cô thêm gói măng muối chua "chết người" vào và trộn đều tất cả lên.
Cô hít một hơi thật sâu: Tống Gia Ngôn: "Chính là cái mùi này!"
Cô chia bún thành ba phần, giữ lại một phần cho mình, nuốt nước miếng ừng ực. Cô đói lắm rồi.
Cắn một miếng, vị chua gắt của măng muối xộc thẳng lên mũi, sợi bún mềm mượt trôi tuột xuống cổ họng, nước dùng đậm đà khiến cô như muốn bay lên tận mây xanh. Cô ăn ngấu nghiến, cảm giác như mình không chỉ đang ăn bún, mà là đang "ăn" chính sinh mệnh của mình vậy. Vị chua cay kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến người ta mê mẩn, sợi bún dai dai, miếng đậu hũ ky ngấm đẫm nước dùng ngon tuyệt vời.
Đang ăn dở thì có tiếng gõ cửa. Người hàng xóm đứng ngoài cửa, tay bịt chặt mũi:
Người hàng xóm: "Nhà cô đang làm cái gì thế? Con mèo nhà tôi cứ cào ổ cát điên loạn nãy giờ đấy."
Tống Gia Ngôn đáp tỉnh bơ: "...Thế cát cho mèo còn đủ dùng không anh?"
Người hàng xóm: "Mùi gì mà xú uế kinh khủng vậy, nhà cô bị tắc bồn cầu à?"
Tống Gia Ngôn: "À không. Anh ăn cùng không? Món này giúp anh sống lâu trăm tuổi đấy."
Người hàng xóm: "..."
Người ta nói, thế giới này chỉ có hai loại người: người thích ăn bún ốc và người chưa từng ăn bún ốc. Nghe đâu sau khi "thưởng thức" mùi hương từ nhà Tống Gia Ngôn, con mèo của anh hàng xóm dù vừa trải qua phẫu thuật triệt sản cũng phải tỉnh táo hoàn toàn, đối mặt với sự cô đơn vĩnh viễn.
Thế nhưng, hành động muốn mang lại "phúc lợi" cho gia đình của Tống Gia Ngôn lại suýt khiến cô bị ba mẹ đánh chết khi họ về nhà. Kết quả là cô vừa bị đánh, vừa phải ép ba mẹ ăn phần bún mình để lại, trong khi ông bà Tống vốn cực ghét mùi hôi thối đó, phải chịu đựng đến mức gần như ngất xỉu.
Tống Gia Ngôn vừa khóc vừa phân bua:
"Bình thường con nhút nhát như vậy mà còn phải ép hai người làm chuyện này, chắc chắn phải có lý do chính đáng chứ!"
Mẹ cô quát: "Con mà nhút nhát chỗ nào!?"
Tống Gia Ngôn: "Con ngủ một mạch đến trưa cũng không dám dậy sớm còn gì."
Mẹ cô gằn giọng: "...Đấy là không dám hay là lười?"
Mặc dù cô rất nghiêm túc, nhưng ba mẹ lại nghĩ con gái mình đang trong giai đoạn nổi loạn muộn hoặc có vấn đề về thần kinh. Mãi cho đến khi mẹ cô đòi cô đưa tiền tiêu vặt để mua đôi khuyên tai vàng bà thích và mấy chiếc cúc áo kim loại cho ba, cô lập tức đồng ý không chút do dự, họ mới tạm tin rằng cô không nói đùa. Cha mẹ nào mà thắng nổi con cái bao giờ. Mẹ cô đành thỏa hiệp, nhưng đôi khuyên tai thì nhất định phải có. Cô đành đưa nốt 2,5 tệ còn sót lại trong túi.
Mẹ Tống: "..."
Ba cô có vẻ dễ nói chuyện hơn. Ông kéo con gái lại, thì thầm:
Ba cô: "Ba không cần cúc áo đâu. Sau này con ăn gì ngon thì cứ ăn một mình, đừng nhớ đến ba làm gì... Mà công nhận bún ngon thật, cảm ơn con gái."
Tống Gia Ngôn nghi ngờ:
"Thật không ba? Lúc đánh con ban nãy, ba là người hăng hái nhất đấy."
Ba cô: "Ba diễn cho mẹ con xem thôi, phải đánh con đau một chút thì mẹ mới thương con chứ. Tất cả cũng chỉ vì con thôi."
Tống Gia Ngôn: "Vâng, con cảm ơn ba nhiều."
Dù sao thì cả nhà cũng đã được "trường thọ 100 tuổi", cô cảm thấy rất hài lòng, tạm thời không còn mong muốn gì khác.
Cho đến khi cuốn sổ lại đưa ra một kịch bản mới cần điền vào chỗ trống:
[Cô đang đi dạo trong công viên.]
[Trời đã tối muộn mà cô vẫn chưa về.]
[Bởi vì cô nhặt được ________]
[Cơ hội đến rồi! Thao tác này quá mạnh mẽ! Nhặt được tiền mặt, đồ cổ, ngọc quý, vàng bạc, kim cương... làm giàu ngay tức khắc!]
[A Thụ] lại hiện lên nhắc nhở:
[A Thụ]: [Có nhặt được thì phải có mất đi, như vậy mới hợp logic.]
Cô trầm ngâm suy nghĩ. Nhặt được bất cứ thứ gì có giá trị cũng không khác gì ăn trộm. Nhưng mà... mắt cô chợt sáng lên, cô đã có kế hoạch.
Cô chạy vào phòng làm việc của ba để xin kinh phí:
Tống Gia Ngôn: "Ba ơi, con muốn đi Bắc Kinh chơi."
Ba cô đồng ý ngay: "Ừ, đi đi. Nhân lúc còn nghỉ thì cứ đi chơi cho thoải mái, sau này đi làm rồi muốn xin nghỉ cũng khó lắm đấy."
Tống Gia Ngôn: "Nhưng con hết tiền rồi. Ba tài trợ cho con 15.000 tệ đi, sau này về con trả gấp đôi cho ba!"
Ba cô lập tức xị mặt: "Không có."
Tống Gia Ngôn: "Hôm qua ba chơi mạt chược thắng những 23.000 tệ còn gì, chuyện này mẹ biết chưa ba?"
Ba cô rêи ɾỉ: "Con đúng là bà cô của tôi rồi..."
Ông Tống rưng rưng nước mắt chuyển khoản cho con gái. Số tiền riêng ông cực khổ tích góp, lần đầu tiên có khoản lớn như vậy đã bị chính cô con gái rượu "hack" mất.
Cô lập tức dùng tiền mua vàng, nạp phí và hoàn thành việc điền vào chỗ trống. Sau đó, cô liền đeo khẩu trang, đội mũ đen, đi ra công viên gần nhà, mắt đảo liên tục tìm kiếm "bảo bối". Đến khi trời tối hẳn, mọi người đã về hết, cô vẫn kiên nhẫn đi dạo. Đột nhiên, cô phát hiện có ánh bạc lóe lên trong bụi cỏ.
Cô mừng rỡ, vội nhìn quanh xác nhận khu vực này vắng người, không có camera an ninh, rất an toàn. Ngay lập tức, cô lao vào bụi cỏ, nhặt lên một chiếc ổ cứng di động, nhét vội vào túi rồi ba chân bốn cẳng chạy về nhà.
Vừa về đến nhà, cô đã hét lên đầy phấn khích, xông thẳng vào phòng làm việc của ba:
Tống Gia Ngôn: "Ba ơi, ba mau cảm ơn con đi! Con vừa có đóng góp to lớn cho nền khoa học kỹ thuật nước nhà đấy!"
Tống Gia Ngôn: "Phúc lớn của cả nhà ta, của cả đất nước này sắp đến rồi!"
Ba cô ngơ ngác nhìn con gái:
"Mặt con sao hôm nay to thế?"
Tống Gia Ngôn: "Trí tuệ sắp tràn ra khỏi đầu rồi, nên nó căng làm mặt con to ra đấy ba!"
Ba Tống: "..."
Không một ai biết rằng, Tống Gia Ngôn đã tiêu tốn hơn 6000 tệ để biến một cốt truyện hết sức bình thường thành:
[Cô đang đi dạo trong công viên.]
[Trời đã tối muộn mà cô vẫn chưa về.]
[Bởi vì cô nhặt được ổ cứng chứa tài liệu thiết kế tàu sân bay hạt nhân mới nhất của Mỹ.]
Sau cơn phấn khích ban đầu, cô mở điện thoại ra và tìm kiếm:
"Địa chỉ chi tiết của Cục An ninh Quốc gia."
Kết quả hiện ra: Bắc Kinh.
Chú thích:(*) Nguyên văn: 鱼与熊掌不可兼得 - một thành ngữ Trung Quốc ý nói không thể có được cả hai thứ tốt đẹp cùng một lúc.