Mặt kia của con cá bị khoét mất một miếng to, giống như có ai đó đào một lỗ.
Tư Văn Lan giả vờ không nhìn thấy, chỉ gắp thịt phần đuôi cá bỏ vào miệng:
“Con nói này, mấy năm nữa Thuyên Tử có khi còn được danh chính ngôn thuận đến lò mổ mua heo về bán ấy chứ.”
Hoàn toàn không để ý đến những gì đang xảy ra trên bàn ăn, lúc này trong đầu Khương Hướng Bắc toàn là sự ngưỡng mộ dành cho mẹ.
Nếu theo diễn biến kiếp trước, thì thời kỳ cải cách mở cửa cũng sắp đến gần rồi.
Một lần nữa cảm khái, một người mẹ mạnh mẽ có tầm nhìn như vậy, sao lại chịu lấy ba nhỉ?
Trong trí nhớ của cô, chỉ biết mẹ học trung cấp rồi vào làm trong nhà máy thép, chưa từng nghe nói gì về nhà ngoại.
Hồi nhỏ hỏi, ông nội luôn nói ông bà ngoại đều đã mất.
Dưới con mắt của một người từng sống vài chục năm, Khương Hướng Bắc cảm thấy chắc chắn người lớn trong nhà đang che giấu điều gì đó với bọn trẻ.
“Khụ khụ...”
Khương Bán ho khan hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng, rồi nhanh chóng đổi chủ đề về cái đài radio.
“Con thấy ba cứ để bọn con quyết định đi là được.”
Vì là lòng hiếu thảo của con cái, Khương Ái Quốc không từ chối nữa, khoát tay để Tư Văn Lan tự lo liệu.
Ăn xong, Khương Bán chủ động đề nghị đi rửa bát.
Nhà người khác thế nào Khương Hướng Bắc không biết, nhưng nhà họ Khương thì ai về sớm người đó nấu cơm, thỉnh thoảng ông nội cũng vào bếp.
Một người nấu thì người kia rửa bát, đây là quy định bất thành văn trong nhà.
Bữa cơm hôm nay là Khương Ái Quốc nấu, mà Khương Bán lại chủ động đi rửa bát như vậy… ý đồ rõ rành rành.
Tư Văn Lan cũng không vạch trần, chỉ cười như không cười nhìn mấy cha con bày ra đủ trò mắt đi mắt lại.
Nhận được tín hiệu từ ba, Khương Hướng Bắc lập tức bật dậy hô lên “con đi ngủ đây”, rồi phóng vυ't vào phòng, Khương Hướng Nam cũng chạy theo.
Nhìn bóng con gái chạy biến như cơn gió, Tư Văn Lan lắc đầu bật cười:
“Con bé này đúng là đúc từ cùng một khuôn với ba nó.”
Tường cách âm không tốt, Tư Văn Lan ngồi học dưới ánh đèn bàn vẫn có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện trong phòng.
“Cẩn thận xương cá.”
Khương Bán mang con cá vẫn còn được ủ ấm trong nồi đặt lên bàn học.
“Ba để dành phần ngon nhất cho con đấy, mắt cá, một bên của con, một bên của Hướng Nam.”
Khương Bán tin vào câu “ăn gì bổ nấy”, nên cố ý moi mắt cá ra để lại cho Khương Hướng Bắc.
Cơm là cơm trắng trộn bột ngô, Khương Hướng Bắc vừa bới lên đã thấy một quả trứng gà nằm dưới đáy.
Một miếng cơm một miếng trứng, cô ăn mà nước mắt cảm động muốn trào ra. Mùi vị này còn ngon hơn rất nhiều nhà hàng ngoài kia.
Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng do cô đang đói lả đến mức lót dép cũng gặm được.
“Ăn chậm thôi.”
Khương Hướng Nam nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đặt một ly nước ấm lên bàn.
Dưới ánh trăng trong trẻo, gương mặt của Khương Bán và Khương Hướng Nam trở nên mờ ảo. Nếu không phải họ vẫn đang nói chuyện, Khương Hướng Bắc còn tưởng mình đang mơ.
Trong truyện không hề nhắc đến nhà họ Khương, vậy mà giờ họ lại chân thực đứng ngay trước mặt cô.
Sự chân thật ấy truyền đến trái tim cô qua hương vị đồ ăn nóng hổi.
“Cả nhà mình đều ở đây à?”
Cảm khái chưa được bao lâu, Khương Ái Quốc từ ngoài cửa ló đầu vào, thấy cháu gái đang cắm đầu ăn thì đứng ở cửa phì phèo điếu thuốc.
Đợi Khương Hướng Bắc ăn xong, xoa bụng một cái, ông mới bước vào.
“Đây là tiền bên nhà họ Trương đền bù cho vụ cháy, con giữ lại để dành khi nào vào học lại thì mua quà vặt.”