Nhà Họ Khương Trong Ngõ Nhỏ

Chương 8

Trong ba gian nhà, phòng ngủ của Tư Văn Lan và Khương Bán là lớn nhất, còn ngăn ra một nửa để làm phòng khách.

Căn phòng khách rộng hơn mười mét vuông, đặt những vật quý giá nhất của cả nhà.

Một chiếc TV đen trắng vài tháng mới dám bật một lần, một chiếc radio, cùng chiếc máy khâu cũ ở góc phòng.

Khương Hướng Bắc ngồi trên chiếc ghế gỗ cứng ngắc, vừa nghe đài phát thanh vừa nghe ba mẹ nói chuyện.

Trong đài phát tin tức về thắng lợi trong việc "đập tan bọn phản động", và tin nhà máy ô tô mời chuyên gia nước ngoài đến hỗ trợ kỹ thuật.

Radio là phương tiện nhanh nhất giúp người dân cập nhật tin tức quốc gia, cả nhà đều chăm chú nghe xong rồi mới trò chuyện.

Tiếp theo là những chuyện vụn vặt quanh xóm.

“Con với Khương Bán tính rồi, lần này có thưởng, mình thêm chút tiền mua cho ba một cái đài nhỏ mang theo người.”

Khương Hướng Bắc lập tức vểnh tai lên nghe.

Khương Ái Quốc không cần nghĩ nhiều, liền xua tay: “Mua radio làm gì, có tiền thì để dành mua thịt cho bọn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn.”

Tháng nào nhà máy cũng chỉ phát nửa cân tem thịt cho mỗi công nhân, nhà đông người nên phải tích góp vài tháng mới dám đi mua một lần để ăn cho đã thèm.

Còn như tem vải hay tem xà phòng thì ít dùng đến, nên thường còn dư.

...

Nhưng những nhà làm chút việc buôn bán riêng thì khác.

Ví như bà Ngô, mẹ của Phùng Cương, thường giặt đồ thuê để đổi lấy chút tiền hoặc tem.

Khương Hướng Bắc thường thấy bà dùng tem khác để đổi lấy tem xà phòng.

Cầu nhiều hơn cung thì sẽ sinh ra hình thức đổi ngầm, thế là chợ đen hình thành.

Ở đó không chỉ đổi tem, mà còn có cả gà vịt nhà quê lén mang lên bán.

Trong ký ức của Khương Hướng Bắc thì cô chưa từng đến đó, nhưng người dân Lạc Xuyên ai cũng ngầm hiểu về sự tồn tại của chợ đen, gần như nhà nào cũng có người từng lén ghé qua.

“Ba khỏi lo chuyện thịt thà nữa.”

Khương Bán đắc ý nhướng mày với Khương Ái Quốc, rồi hạ giọng nói tiếp: “Ba còn nhớ thằng Thuyên Tử không?”

Hồi nhỏ Khương Bán sống ở quê, mãi đến khi Khương Ái Quốc giải ngũ về nhà mới được dọn vào thành phố sống cùng gia đình.

Thuyên Tử là bạn chơi từ nhỏ với Khương Bán, cùng là người một làng.

“Nó dạo này sao rồi?” Khương Ái Quốc hỏi.

“Dạo này nó kiếm được mối, không biết từ đâu mà lấy được heo đem bán, sau này muốn ăn thịt thì cứ tìm nó.”

“Làm ăn đầu cơ tích trữ hả?” Khương Ái Quốc nghe đến đó lập tức sa sầm mặt: “Đầu cơ tích trữ là phạm pháp đó con có biết không!”

“Ba, không nghiêm trọng đến thế đâu.”

Khương Bán há miệng ra mà không giải thích nổi, chỉ còn biết huých khẽ Tư Văn Lan.

Tư Văn Lan bình thản nuốt miếng rau trong miệng, đặt đũa xuống mới từ tốn nói:

“Dạo gần đây, nhà máy con vừa đặt một lô thiết bị luyện thép nhập khẩu, còn mời cả chuyên gia nước ngoài về hướng dẫn.”

Đây chính là một dấu hiệu… một tín hiệu quốc gia đang mở cửa.

Tư Văn Lan tiếp tục giải thích.

Nếu là hai ba năm trước, lươn mà Khương Ái Quốc bắt được đều phải giao cho nhà nước hoặc tập thể, lén mang về nhà là sẽ bị phê bình đấu tố.

Nhưng bây giờ, có ai mà chẳng lên núi xuống sông mò cá bắt tôm để cải thiện bữa ăn, cùng lắm cũng chỉ bị người ta nói vài câu sau lưng, ai còn rảnh đến mức đi tố cáo nữa.

“Thịt heo Thuyên Tử mua con thấy là hàng của lò mổ đấy, không tin thì lần sau ba gặp người ta, ba tự hỏi thử xem.”

Một câu nói khiến Khương Ái Quốc gật đầu liên tục, còn Khương Bán thì vì động tác gắp cá của Tư Văn Lan mà quên luôn định hỏi điều gì.