Nhưng đang yên đang lành tự dưng giả bệnh, bệnh viện sư đoàn ở ngay ngoài bộ tư lệnh, Từ Tử Câm biết thừa sẽ bị vạch trần ngay!
Lúc Dương Văn Tịnh bước vào, thấy Từ Tử Câm cứ nhìn chằm chằm vào gương không động đậy, vẻ mặt kỳ quái -- Cô ta đang làm gì vậy?
Không lẽ đang ngẩn người ngắm dung nhan của mình đấy chứ?
Vốn dĩ, Dương Văn Tịnh không đời nào vào phòng Từ Tử Câm, vì cô ta ghét cay ghét đắng người này từ tận đáy lòng.
Nhưng mẹ cứ bắt cô ta vào giúp, bảo là trang điểm cho Từ Tử Câm.
Không vào thì mẹ lại giận.
Vốn tâm trạng Dương Văn Tịnh đã không tốt, vừa thấy bộ dạng này của Từ Tử Câm liền không nhịn được buông lời chế nhạo...
"He he he, này Từ Tử Câm, không phải cô bị chính mình mê hoặc đấy chứ?"
Đối mặt với cô em chồng tương lai bụng dạ xấu xa này, Từ Tử Câm đầu cũng không ngẩng lên, chỉ thản nhiên hỏi một câu: "Không được à?"
Dương Văn Tịnh không ngờ Từ Tử Câm lại đáp trả như vậy, lập tức cười khẩy: "Ha, không ngờ cô lại tự luyến đến thế!"
Từ Tử Câm cũng đáp lại bằng một tiếng cười lạnh: "Nếu một người đàn bà đến cả nhan sắc cũng không có như cô, thì còn sống làm gì?"
"Dương Văn Tịnh, xấu không phải lỗi của cô, nhưng ra đường dọa người thì chính là cô sai rồi!"
Cái gì?
Mắng cô ta xấu xí?
Dương Văn Tịnh sinh ra trong gia đình quân nhân, lớn lên ở khu tập thể quân đội, tính tình như con trai.
Người nhà họ Dương ai cũng ưa nhìn.
Cô ta trông cũng không tệ.
Từ nhỏ đến lớn, toàn là người được khen.
Chỉ là tính cô ta hơi hoang dã, lại thích cắt tóc ngắn.
Thế nên cô ta mới cực kỳ ghét kiểu "tiểu thư nhà giàu" như Từ Tử Câm.
Dương Thắng Quân là người anh trai mà Dương Văn Tịnh tự hào nhất, vậy mà Từ Tử Câm, cái con bé nhà quê này, lại sắp gả cho anh tư của cô ta, nên cô ta càng thêm chán ghét.
Lời của Từ Tử Câm khiến cô ta tức đến nhảy dựng lên.
"Từ Tử Câm, cô tưởng đàn bà chỉ cần có nhan sắc là đủ chắc?"
"Tôi nói cho cô biết, anh tư tôi không phải người coi trọng vẻ bề ngoài đâu! Anh ấy vốn dĩ không yêu cô!"
"Cô vênh váo cái quái gì!"
Đúng vậy.
Điểm này, Từ Tử Câm thừa nhận.
Tuy hai người gượng ép sống với nhau mấy chục năm, nhưng Dương Thắng Quân có lẽ chưa bao giờ yêu cô!
Nếu có yêu, sẽ không thể không thấy nước mắt của cô.
Nếu có yêu, sẽ không thể không thấy sự cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của cô.
Nếu có yêu, sẽ không để cô âm thầm đau buồn.
Là cô từ năm mười lăm tuổi yêu thầm đến năm hai mốt tuổi yêu đơn phương, rồi sau đó là yêu mà không được đáp lại...
Anh... chưa bao giờ để tâm xem cô quậy phá, làm mình làm mẩy ra sao, như một người ngoài.
Thật đáng buồn!
Hốc mắt Từ Tử Câm nóng lên: Trước mặt một người đàn ông không yêu mình, khóc lóc, quấy nhiễu thì có ích gì?
Nửa đời cãi vã, đó cũng chỉ là một trò cười.
Cô xinh đẹp như hoa, vậy mà bốn mươi tuổi tóc đã bạc đầy đầu.
-- May mà, cô sống lại vào lúc trước khi họ kết hôn... mọi thứ... sẽ kết thúc!
Đột nhiên Từ Tử Câm nhớ lại lời bà lão kia nói: Cho con cơ hội lựa chọn lại, nhất định sẽ để con hạnh phúc cả đời.
-- Vậy thì, màn kịch của Vương Lộ hôm nay sẽ diễn ra sớm hơn, không đợi đến đám cưới của họ?
-- Cô ta sẽ ngăn cản cô và Dương Thắng Quân kết hôn!
Ý nghĩ này vừa lóe lên, đôi mày nhíu chặt của Từ Tử Câm lập tức giãn ra!
Ngẩng đầu nhìn Dương Văn Tịnh với vẻ mặt hung dữ trước mắt, cô khẽ cười!
-- Dương Văn Tịnh à Dương Văn Tịnh, đời này tuy tôi không gả cho ông anh tư quý như vàng của cô, nhưng chọc tức cô, tôi rất vui lòng!
Nói xong, Từ Tử Câm ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý.
"Vậy thì sao? Chỉ cần tôi yêu anh ấy là được!"
"Cô muốn tôi chủ động từ bỏ, sau đó nhường anh ấy cho cô bạn tốt của cô đúng không?"
"Ha ha, cô nghĩ nhiều rồi!"
Ánh mắt Từ Tử Câm quá lạnh, lạnh đến mức Dương Văn Tịnh nổi da gà.