Trọng Sinh Không Chịu Đội Nón Xanh! Tôi Tái Giá Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Chồng Trước

Chương 7: Nhất định phải hủy hôn!

Dương Thắng Quân sốt ruột.

Tuy vợ đòi ly hôn, nhưng hiện tại vẫn là vợ anh.

Với anh mà nói, ly hôn hay không, cũng chỉ là tờ giấy đăng ký thôi, có hay không cũng vậy.

Hai người họ dù có ly hôn cũng không thể cắt đứt tình nghĩa mấy chục năm.

Anh biết, đời này là anh nợ vợ mình.

Nhưng biết sao được, ai bảo ngày trước anh đã hứa với anh cả mình cơ chứ?

Là đàn ông thì phải giữ lời hứa.

Bây giờ mọi người đều sống tốt rồi, tuổi cũng đã lớn, gánh nặng trên vai anh cũng sắp đặt xuống được.

Quãng đời còn lại cứ từ từ bù đắp cho cô ấy vậy!

Nghe xong lời con trai, Dương Thắng Quân lập tức vơ vội áo khoác chạy ra ngoài...

"Mẹ ơi, mẹ!"

"Tử Câm, em có ở trong đó không?"

Trong phòng, Từ Tử Câm vừa lén lút từ sân bay trở về, mới nằm xuống đã nghe tiếng gọi dồn dập bên tai...

"Bố, mẹ không có nhà, có khi nào mẹ lên máy bay thật rồi không?"

Dương Thắng Quân vừa nghe, lập tức chạy vụt ra cửa: "Mẹ con có nói máy bay mấy giờ không? Đi hướng nào?"

Dương Vũ vội đuổi theo: "Không ạ, mẹ chẳng nói gì cả."

Càng chạy, Dương Thắng Quân càng hoảng loạn, một nỗi hoảng sợ dâng lên từ đáy lòng.

"Đi, ra sân bay."

...

"Kiều Kiều, con dậy chưa?"

Ngoài cửa vọng vào một giọng nói dịu dàng, đó là giọng của mẹ chồng cô ở kiếp trước.

Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương với mái tóc đen nhánh, tâm trạng Từ Tử Câm phức tạp khôn tả.

Cô biết mình sẽ sống lại.

Nhưng sống lại đúng vào ngày cưới thế này thì cô lại không ngờ tới, cô cứ ngỡ mình sẽ sống lại vào ngày mới sinh ra.

Sáng sớm tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang ở nhà mẹ chồng kiếp trước.

Hôm nay là mùng hai Tết, trước Tết cô không về quê mà đến ở thẳng nhà chồng, vì hôm nay là ngày lành tháng tốt.

Năm tám mốt, công cuộc cải cách mở cửa vừa mới bắt đầu.

Rất nhiều thứ còn cần tem phiếu, đều phân phối theo kế hoạch, ruộng đất vừa mới khoán về hộ gia đình, đời sống người dân vẫn còn rất khổ.

Nhà họ Dương là nhà thủ trưởng sư đoàn, ở trong một căn nhà hai tầng.

Diện tích rất lớn, cả trên dưới cộng lại phải hơn ba trăm mét vuông, trên lầu có bốn phòng, dưới lầu có hai phòng ngủ, một phòng đọc sách.

Từ Tử Câm ở trên lầu.

Nghe thấy giọng mẹ chồng kiếp trước, cô đáp một tiếng: "Bác, con dậy rồi ạ."

Triệu Hồng Anh đẩy cửa bước vào: "Dậy rồi à? Hôm nay con dậy muộn, bác cứ tưởng con không khỏe chỗ nào."

"Hôm nay là ngày cưới của con với Thắng Quân, đi đăng ký sớm cho xong, lát nữa còn phải tổ chức đám cưới nữa."

Phó sư đoàn trưởng Dương là chiến hữu của bố Từ Tử Câm, hai người có tình nghĩa vào sinh ra tử.

Ông và Triệu Hồng Anh quen nhau từ thời chiến tranh, hai người tình cảm thắm thiết, có sáu người con.

Dương Thắng Quân trên có hai chị một anh, dưới có một em trai một em gái, anh xếp thứ tư, nhưng thực ra là con trai thứ trong nhà họ Dương.

Nhắc đến hai chữ "đám cưới", Từ Tử Câm không biết nói gì.

Sau khi sống lại, dường như rất nhiều thứ đã thay đổi.

Ví dụ như: việc đăng ký kết hôn.

Kiếp trước cô và Dương Thắng Quân là tổ chức đám cưới trước, đăng ký sau, chỉ là đám cưới hôm đó đã xảy ra chuyện, không thành.

Cũng vì chuyện hôm đó, như một cái gai đâm vào tim Từ Tử Câm cả đời, khiến cô thở thôi cũng thấy đau.

Nhưng bây giờ, đã khác rồi.

Đăng ký trước, tổ chức đám cưới sau.

Vậy... chuyện đó... vẫn sẽ xảy ra chứ?

Nếu vẫn diễn ra theo đúng quỹ đạo, chẳng phải cô đã đăng ký kết hôn trước rồi sao?

Hôn nhân quân đội đâu phải muốn ly hôn là ly hôn được, phải làm sao đây?

Nghĩ đến đây, Từ Tử Câm thật sự lo lắng: Đám cưới này, tuyệt đối, tuyệt đối không thể thành!

-- Hay là, nói thẳng hủy hôn?

Vì lòng dạ rối bời, bữa sáng Từ Tử Câm chỉ húp một bát cháo, chẳng ăn thêm gì khác đã về phòng...

-- Cô phải nghĩ cách, không để đám cưới này thành công!

-- Hay là... giả bệnh?