Sau Khi F3 Của Học Viện Quý Tộc Đột Ngột Biến Mất

Chương 7

“Đã biết bị đau dạ dày thì mang thuốc theo người, bữa sáng cũng phải nhớ ăn, đừng vì muốn ngủ thêm một chút mà nhịn đói.”

Viện trưởng đưa thuốc cho cậu, thấy cậu còn chẳng buồn động đậy, lặng lẽ gọi xuống bếp dặn dò chế độ ăn sau này của cậu phải thanh đạm hơn.

Tô Mâu không biết khẩu phần ăn của mình đã bị thay đổi, chỉ cố chịu đau ôm chầm lấy viện trưởng một cái, sau đó về ký túc xá ngủ một giấc trời đất đảo lộn, suýt thì lỡ mất tiết học tối.

Ngày hôm sau, vừa tan học, cậu liền tóm lấy Bạch Tư Quân: “Tuần sau là sinh nhật Lạc Ân, tôi dẫn cậu đi nhé?”

Bạch Tư Quân ôm chặt cuốn sách chuyên ngành, vì vừa tan học nên vẫn còn đeo chiếc kính dày cộp.

“Hôm qua… đàn anh Hứa Tùng Lâm cũng đã mời tôi rồi.”

Tô Mâu sững lại.

Tô Mâu ngẩn người trong thoáng chốc.

Cậu còn chưa kịp chất vấn thì Bạch Tư Quân đã liếc thấy nét mặt cậu, rùng mình một cái, lập tức như sợ bị hiểu lầm mà vội vàng giải thích: “Nhưng tôi vẫn chưa đồng ý với anh ta!”

Hứa Tùng Lâm với tư cách là hội trưởng hội học sinh, trong lòng nhiều học sinh đặc cách chẳng khác gì ánh trăng trắng trong ký ức. Hắn ta là thành viên F4, vậy mà lại có tính cách ôn hòa đến bất ngờ, chưa từng lợi dụng thân phận hay chức vụ để chèn ép người yếu hơn mình. Khi học sinh đặc cách gặp phải bắt nạt, hắn ta luôn xuất hiện kịp thời, chu đáo giúp họ giải quyết rắc rối.

Tô Mâu nổi cơn giận: “Sao từng người một đều tranh giành với tôi vậy, tôi phải đi đánh cậu ta mới được.”

Bạch Tư Quân nhịn mãi, cuối cùng, ngay khi Tô Mâu xoay người định rời đi, cậu ta hoảng hốt kéo lấy cậu lại, như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, lắp ba lắp bắp nói:

“Sau này anh có thể đừng luôn tới tìm tôi nữa không...”

Nhưng cậu ta là học sinh đặc cách, cho dù là Hứa Tùng Lâm hay Tô Mâu, một khi nhận được lời mời từ họ, Bạch Tư Quân căn bản không thể nào từ chối nổi.

Câu nói ấy vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Tô Mâu suýt nữa không giữ nổi, biểu cảm đông cứng trên khuôn mặt.

Cậu hỏi: “Cậu thích cậu ta à?”

“Không...”

Tô Mâu tiến lên một bước: “Vậy là sao, có ai uy hϊếp cậu à?”

Ai ngờ cậu vừa tiến lại gần, Bạch Tư Quân liền phản ứng như bị điện giật, giật lùi một bước, cả người run như cái rây, giọng gần như bật khóc: “Đừng lại gần!”

Ghét cậu đến thế sao.

Trong lòng Tô Mâu có hơi khó chịu, nhưng cũng không quá để tâm đến sự từ chối của cậu ta, nhanh chóng điều chỉnh lại chiến lược, khôi phục vẻ điềm tĩnh quen thuộc: “Bất kể làm bạn nhảy của ai, cậu cũng không thể mặc đồng phục Học viện Fossey đi dự tiệc được chứ?”

“Đi thôi,” Tô Mâu nói: “Tôi đưa cậu đi mua vài bộ đồ.”

Bạch Tư Quân ngẩn người: “Nhưng nhà trường quy định không được tự ý ra ngoài.”

“Có tôi ở đây, chỉ là việc nộp đơn xin phép thôi.” Tô Mâu thấy cậu ta lộ vẻ khó xử thì bật cười.

Bình thường cậu luôn lười biếng, phần lớn là cười gượng hoặc cười chế giễu, hiếm khi cười thả lỏng như lúc này. Lúc này cười lên, rạng rỡ như ánh dương mới mọc, khiến Bạch Tư Quân ngây người ra một lúc.

Cho đến khi ra khỏi cổng trường, Bạch Tư Quân vẫn như chưa phản ứng kịp, ngồi ghế sau, tự cho rằng kín đáo liếc nhìn Tô Mâu từng chút một.

Họ một người ngồi bên trái, một người bên phải, khoảng cách đủ để nhét thêm hai người nữa vẫn dư dả. Không biết là đang kiêng kị ai.

Tô Mâu tựa vào cửa sổ xe, điều chỉnh tư thế, hơi nghiêng đầu. Cậu xuất thân hoàng tộc, phong cách ăn mặc có thể nói là khoa trương xa hoa đến cực điểm. Bên tai hướng về phía Bạch Tư Quân đeo một chiếc khuyên tai ngọc bích xanh lục, ẩn hiện giữa mái tóc vàng, màu sắc y hệt đôi mắt hiếm có của cậu.

Ánh đèn xe lướt qua mặt cậu, lưu luyến vụt đi.

Xe dừng, tài xế phía trước cúi người mở cửa xe, ánh mắt nghiêm chỉnh, chưa từng lắm lời. Bạch Tư Quân xuống xe trước, Tô Mâu cầm lấy điện thoại, gọi cho Hứa Tùng Lâm.

“Cậu mời cậu ta là có ý gì?” Điện thoại vừa đổ một hồi chuông đã được bắt máy, Tô Mâu đi thẳng vào vấn đề.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ đầy ác ý: “Cậu ta là ai?”

“Bớt dài dòng.”