Sau Khi F3 Của Học Viện Quý Tộc Đột Ngột Biến Mất

Chương 8

Hứa Tùng Lâm mắt hơi cong: “Nhìn cậu với Diêm Mân Dục cắn qua cắn lại, tôi hơi tò mò thôi, đừng giận. Hôm trước trong buổi đấu giá tôi mới mua một sợi dây chuyền, tặng cậu coi như đền lỗi, được không?”

Thủ đoạn phong nhã, dò xét từ tốn.

Đây là một lời tuyên chiến.

Tô Mâu nghiến răng: “Cậu hứng thú với cậu ta à?”

Hứa Tùng Lâm không hề che giấu: “Đương nhiên.”

Tô Mâu hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta chọn tôi giữa tôi với cậu.”

Hứa Tùng Lâm bật cười hai tiếng: “Tôi thừa nhận, sức hút của cậu đúng là lớn hơn tôi một chút.”

Thấy Tô Mâu im lặng, Hứa Tùng Lâm dừng lại, thu lại giọng điệu bông đùa, giọng khàn nhẹ, bình tĩnh hỏi lại: “Cậu thật sự nghiêm túc với cậu ta rồi à?”

Tô Mâu bỗng mở miệng: “Im đi.”

Đối phương lập tức im bặt.

Ánh mắt Tô Mâu quét qua góc đường, ở ngã tư người rất đông, đối phương phản ứng cực kỳ nhạy, ngay khi cậu vừa nhận ra đã lập tức ẩn mình, nhưng Tô Mâu vẫn bắt được ánh nhìn độc địa không hề che giấu kia.

“Có người theo dõi tôi.” Tô Mâu nói nhanh: “Khu trung tâm thương mại Đại lộ Trung ương, giúp tôi tra người đó.”

Giọng điệu như ra lệnh. Vừa dứt lời, Hứa Tùng Lâm đã gọi một cuộc khác: “Cậu ra khỏi trường rồi? Sao đơn xin không chuyển tới chỗ tôi. Khoan đã, lần này ra ngoài cậu có đem theo vệ sĩ không?”

Tô Mâu không trả lời, Hứa Tùng Lâm hiếm khi mang theo chút gấp gáp: “Mau quay lại, nguy hiểm lắm, cậu ra ngoài làm gì?”

Tô Mâu: “Cậu lo hơi nhiều rồi đấy.”

Hứa Tùng Lâm cảm thấy mình bị chọc tức đến bật cười: “Từ nhỏ đến lớn cậu gây ra bao nhiêu chuyện, lần nào không phải tôi lo cho cậu?”

Bên bàn làm việc, các thành viên hội học sinh nín thở nhìn Hứa Tùng Lâm, không ai dám hó hé. Một lúc sau, ai cũng nghe thấy người bên kia điện thoại lạnh lùng nói một từ “hẹn hò”, rồi dứt khoát cúp máy.

Mà vị hội trưởng xưa nay luôn dịu dàng kia, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, sắc mặt buồn bực... Các thành viên sợ hãi đoán, hình như còn lẫn chút bồn chồn.

Đó là cảm giác bất an mãnh liệt khi một thứ gì đó sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tô Mâu chậm rãi theo sau Bạch Tư Quân. Bình thường cậu chỉ cần mua đồ thì sẽ có người chuyên trách đưa thẳng đến ký túc xá, nhưng vì đã lâu không ra khỏi trường, cậu cũng muốn nhân dịp này đi dạo xả hơi.

Nếu không bị làm phiền thì tốt.

Ánh mắt Tô Mâu lạnh đi. Khi cô nhân viên đưa mẫu mới ra, Tô Mâu nói với cô ấy: “Chiều cao của chúng tôi gần như nhau, cứ theo thói quen trước đây của tôi mà chọn.”

Bạch Tư Quân chưa từng thấy trận thế như vậy, cậu ta như bị ánh sáng lộng lẫy của nơi này làm chói mù mắt. Nhân viên rất có mắt nhìn, cẩn thận giới thiệu từng kiểu dáng quần áo cho cậu ta. Bạch Tư Quân cầm nhãn giá của một bộ lên xem, suýt bị con số thiên văn kia dọa ngất xỉu, cả người đỏ ửng như quả táo.

Thế nhưng bộ dạng không thấy qua thế giới ấy lại đáng yêu không tưởng, khi bị kéo đi thử đồ, mấy nhân viên vây quanh cậu ta không ngớt lời khen ngợi, suýt chút nữa khen người ta bay lên tận trần nhà.

Tô Mâu tựa vào khung cửa nhìn bọn họ bận rộn, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Bạch Tư Quân đỏ bừng mặt, cảm thấy những bộ đồ đắt đỏ này mặc lên người mình chẳng khác gì mặc long bào cho kẻ ăn mày.

Nhưng khi nhìn về phía Tô Mâu, cậu ta lại nghĩ, có tinh tế cách mấy cũng không xứng với vẻ đẹp của người này.

Cậu như thể sinh ra để đẹp như thế, mặc đồ đẹp, đeo trang sức đẹp, như một món sứ tinh xảo cao cao tại thượng, cao quý mà mong manh. Mà Bạch Tư Quân muốn đuổi đi từng con mèo có thể làm vỡ vẻ đẹp ấy.

Bạch Tư Quân thay đồ xong, thấp thỏm chờ đợi đánh giá của cậu, thế nhưng Tô Mâu lại có vẻ hơi lơ đãng.

Cậu đang hồi tưởng lại kẻ theo dõi vừa ló mặt đã rút lui, suy đoán xem đối phương là ai.

Phóng viên? Thám tử tư? Kẻ thù trong gia tộc? Hay là một thế lực nào đó không ưa nổi cậu?

Thời tiết mùa hè thất thường, vừa rồi trời còn trong xanh, chớp mắt đã bị mây đen đè nặng. Dưới chân Tô Mâu kéo dài ra một chiếc bóng ẩm ướt.