Đội kỵ binh lập tức dàn hàng bảo vệ Diệp Tri Thanh, đưa nàng lui về tuyến sau. Hershey giơ cao trường kiếm, dẫn đầu binh sĩ Ai Cập đang phục sẵn trong bụi rậm, lao thẳng ra bờ biển.
Phía sau nàng, tiếng gươm giáo va chạm vang dội. Sát khí lạnh lẽo xé toạc không khí.
Diệp Tri Thanh bị hộ vệ kéo đi, chẳng ngoái đầu lại. Nỗi lo lắng, hoảng sợ, nỗi đau bị dồn nén… tất cả bị nàng dằn xuống đáy lòng. Gương mặt nàng lạnh băng, máu trong người như sôi trào, dồn lên đầu, khiến thái dương đau nhói từng cơn.
Tình thế càng nguy cấp, Diệp Tri Thanh lại càng tỉnh táo đến đáng sợ. Khi lui về một gò đất thấp, nàng ghìm cương ngựa, quay sang nói với Leftzel:
“Leftzel, để lại hai người theo ta, còn lại, ngươi lập tức quay lại hỗ trợ tướng quân Hershey.”
Giọng nàng cương quyết, không cho phép phản bác.
Leftzel ngoảnh đầu nhìn nàng, không nói gì, ánh mắt u uất và bất phục thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Chưa từng có binh sĩ nào lại cam tâm quay lưng khi đồng đội đang lao vào nơi gươm giáo đổ máu — nhất là vì một người phụ nữ đòi chen chân vào chiến trường.
Gã nghiến răng rủa thầm một câu, cơ thể vạm vỡ khẽ run lên. Sau một thoáng do dự, Leftzel dằn giọng:
“Ta không thể làm trái mệnh lệnh của tướng quân Hershey.”
Quân lệnh như sơn — điều đó không chỉ đúng với Ai Cập cổ đại, mà còn là nguyên tắc bất di bất dịch.
Diệp Tri Thanh kéo căng đôi môi đang bắt đầu tê rát. Một đội kỵ binh hơn ba mươi người, toàn là tinh nhuệ thân cận của Hershey. Trong tình thế sinh tử này, ba mươi người ấy rất có thể là then chốt xoay chuyển cục diện.
Nàng ước lượng khoảng cách từ đồi cát đến bờ biển — nơi này có thể quan sát rõ tình hình, lại đủ xa để chưa bị cuốn vào vòng chiến.
“Leftzel, quay về đi. Ta cũng đang ra lệnh đấy. Nhiệm vụ của các ngươi là nơi chiến trường, không phải là ta.”
Ánh mắt nàng sắc lạnh, trong khoảnh khắc như tràn ra một loại khí thế khiến người ta không thể không tuân phục.
Leftzel thoáng ngây người, rồi bất giác cảm thấy xúc động — sinh tử không quan trọng, với người lính, chiến trường mới là nơi duy nhất cần có mặt.
Gã nhìn nàng thật sâu, xoay người, thúc ngựa lao đi như tên bắn.
Cát bay mù mịt dưới vó ngựa. Đợi bóng người biến mất khỏi tầm nhìn, Diệp Tri Thanh mới chậm rãi xuống ngựa. Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám — mây đen cuộn trào, như báo hiệu mưa sắp đổ, nhưng đến giờ vẫn chưa có một giọt nào rơi xuống.
Như sực nhớ ra điều gì, nàng thu lại ánh mắt, cất bước khó nhọc men lên đồi cát.
Chiến sự dưới chân đồi vì đội quân phục kích của Ai Cập mà đã có dấu hiệu xoay chuyển. Quân Hittite lên bờ chậm lại thấy rõ.
Thế nhưng, sắc mặt Diệp Tri Thanh lại càng lúc càng căng thẳng. Nàng dán mắt vào những chiến thuyền đang cháy rừng rực trên biển. Gió quá mạnh, lửa cũng cháy quá nhanh — không hề có dấu hiệu sẽ tắt.
Khói đen cuồn cuộn phần lớn bị gió đẩy thẳng vào khe núi nơi Ithis đang lẩn trốn. Nếu cứ kéo dài, người bên trong sẽ chết ngạt trước khi đao kiếm kịp chạm tới.
Dù Hershey có dũng mãnh đến mấy, cũng khó lòng ứng phó khi Hittite chiếm ưu thế về hải quân.
Đầu óc Diệp Tri Thanh trống rỗng trong một thoáng. Hittite không hề bị dẫn dụ như kế hoạch. Thay vì rượt vào trong, họ đứng chặn ở miệng khe và đốt thuyền để dồn ép Ithis lộ mặt.
Tệ hơn nữa, quân phục kích giờ cũng đã bị phát hiện. Thế trận giờ chẳng khác nào một ván cờ đã lộ kết cục — chỉ còn chờ thời gian.
Nàng nhắm mắt, lướt nhanh qua từng chi tiết trong kế hoạch của Ithis. Điểm tử huyệt, là việc quân Hittite tăng viện đột ngột với số lượng vượt xa dự tính.
Theo thế cục trước đó giữa hai nước, số lượng mà Ithis dự đoán là hoàn toàn hợp lý — ấy vậy mà thực tế lại vượt xa, phá vỡ toàn bộ thế cờ.
Một mắt xích bị gãy, cả ván cờ sụp đổ. Ithis bị vây chặt, Hershey và kỵ binh không thể hỗ trợ đường biển, chiến trường rơi vào cục diện tử vong.
Dường như để chứng minh suy nghĩ của nàng, quân Hittite bắt đầu ngừng tấn công trên bộ, quay lại dùng hỏa công bịt kín miệng vịnh. Lửa tiếp tục cháy hừng hực, gỗ tuyết tùng phát ra những tiếng “lách tách” lạ lùng.
Tình thế đã chạm đáy tuyệt vọng.
Phải chăng... dòng chảy lịch sử thực sự không thể thay đổi? Bất kể nàng đã cố gắng thế nào, kết cục vẫn không thể thoát khỏi bi kịch đã định sẵn?
Từng tia tuyệt vọng lạnh lẽo lan ra từ tận đáy tâm hồn. Từ ngày bị đưa đến thế giới này, Diệp Tri Thanh luôn cố tìm cách thay đổi. Nhưng giờ phút này, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra y như lịch sử?
Chết đi… liệu có thể trở về thế kỷ 21?
Không. Nàng không cam lòng.
Đôi mắt đen sâu thẳm bỗng lóe lên tia sáng mãnh liệt. Gió khô rát cuốn theo từng giọt mồ hôi bốc hơi. Môi nàng khô nứt, trắng bệch vì mất nước.
Diệp Tri Thanh nghiến răng, đầu óc vận chuyển điên cuồng — nếu muốn phá vỡ thế cờ, điều duy nhất có thể làm… là gỡ nút thắt tại Ithis. Đó là thứ trói chặt hành động của Hershey, là mồi câu trong toàn bộ kế hoạch.