Nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của ông, Diệp Tư cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng, không quan tâm mồ hôi lạnh ướt đẫm đầu và người, ôm chầm lấy ông, cơ thể vẫn còn run rẩy nhẹ.
"Tiểu Tư, lại gặp ác mộng à? Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ..." Diệp Văn Bác nhẹ giọng an ủi cháu trai.
"...Ông ơi..." Vừa mở miệng, răng cậu đã run lập cập.
Trong mơ cậu thấy cảnh tượng sau khi chết ở kiếp trước, sau khi cậu bị Tôn Chí Lâm hại chết, miếng ngọc bội trên người cậu bị Tôn Chí Lâm cướp đi, mẹ kế của Tôn Chí Lâm đồng thời cũng là mẹ ruột của cậu, Cao Tuệ Mẫn mới chạy đến.
Mẹ ruột ban đầu nhào lên thi thể cậu khóc lóc thảm thiết, cậu thấy Tôn Chí Lâm quỳ một bên nói về sự bất đắc dĩ của mình, nói về việc gã ta lỡ tay gϊếŧ người, nói gã ta làm tất cả những điều này đều vì nhà họ Tôn và nhà mẹ đẻ của mẹ kế là nhà họ Cao.
Mẹ con bọn họ tình cảm sâu đậm, bên cạnh người bị hại là cậu đây lại phô bày tình thân, sau đó người nhà họ Cao đến, một bên cho người hộ tống mẹ con đang ôm nhau khóc lóc rời đi, một bên căm ghét liếc nhìn thi thể của cậu, lạnh lùng ra lệnh cho người ném cậu xuống biển cho cá ăn.
Rõ ràng chỉ là trong mơ, nhưng khi thấy thi thể của mình bị ném xuống biển, dường như cảm nhận được chân thật nước biển ngập trời nhấn chìm cậu, lạnh thấu xương, cậu giống như ngay cả linh hồn cũng bị trói buộc, cảm giác tuyệt vọng giống như một sợi dây vô hình, kéo cậu xuống vực sâu càng thêm tăm tối lạnh lẽo.
"Tiểu Tư mơ thấy gì?" Diệp Văn Bác đau lòng hỏi.
Diệp Tư một lúc lâu không nói gì, nghe lời khuyên giải an ủi của ông, qua mấy phút mới bình tĩnh lại, cậu không biết những gì mơ thấy trước đó rốt cuộc là cảnh tượng chân thật xảy ra sau khi cậu chết hay chỉ là một ảo ảnh, nhưng có một điều dám khẳng định, đó chính là hung thủ nhất định đã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mẹ ruột của cậu vẫn làm bà chủ nhà họ Tôn.
Thực ra, trong sâu thẳm cậu đã tin nội dung trong giấc mơ này bảy tám phần.
"Ông ơi, cháu không sao, ngủ một giấc choáng váng, mơ thấy mình xuống núi bị trượt chân ngã xuống." Diệp Tư nói dối.
"Chắc là mệt quá rồi, Tiểu Tư buổi chiều cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, ông một mình ra đồng làm." Diệp Văn Bác nghĩ nghĩ cũng có khả năng, vừa làm việc đồng áng vừa lên xuống núi một chuyến, khiến đứa trẻ này mệt mỏi, gặp ác mộng này cũng có thể.
"Vâng, vậy ông cũng làm ít thôi ạ." Diệp Tư đành phải dặn dò ông như vậy.
Diệp Văn Bác thấy sắc mặt cháu trai không còn trắng bệch như trước, yên tâm, xoa đầu cậu rồi đứng dậy rời đi, bỏ qua chuyện con mèo đen muốn hỏi.
Sau khi cháu trai hồi phục năm đó, ông đã tìm bác sĩ trong thành phố hỏi về chuyện này, liệu có khả năng sau này nhớ lại chuyện trước kia không, bác sĩ trả lời là khả năng không lớn, dù sao khi xảy ra tai nạn xe cộ, đứa trẻ mới chưa đầy hai tuổi, tuổi còn quá nhỏ.
Diệp Tư nghe thấy tiếng meo meo, mới phát hiện mình đã mang mèo con ra ngoài, như vậy cũng tốt, sau này cứ để ở nhà làm bạn với ông vậy.
Dậy lấy chút đồ ăn cho mèo con, bản thân đi đun nước tắm rửa, một cơn ác mộng khiến cậu đổ không ít mồ hôi lạnh, trên người khó chịu cực kỳ.
Cậu không lập tức vào lại không gian, mà thu dọn nhà cửa cho thật sạch sẽ, tối qua về quá muộn, chỉ dọn dẹp qua loa. Trong sân rụng không ít lá, tưới nước xong quét sạch sân, lại tìm gậy tre đánh những quả táo còn lại trên cây táo xuống, rụng xuống loạt soạt không ít, phần lớn đều bị trẻ con trong thôn và chim chóc bên ngoài ăn, những quả rụng xuống này hơn một nửa cũng bị sâu đυ.c, Diệp Tư nhặt những quả ăn được, quét dọn số còn lại, mang đến nhà bà Vương hàng xóm cho gà ăn, trong nhà không có người ở lâu, cậu và ông cũng không nuôi gia cầm nữa.
Trong thời gian này, mèo con luôn lẽo đẽo theo cậu, đến nhà bà Vương cũng đi theo, bà Vương thấy nói con mèo này không tồi, thấy Vương Thư Kiệt không có nhà, bà Vương nói không biết lại đi đâu chơi rồi.
Nói chuyện với bà Vương một lát, về nhà xem thời gian đã hai giờ rưỡi, giặt quần áo đã thay của cậu và ông rồi phơi lên, Diệp Tư quyết định vào không gian xem, nói thật, nguồn gốc của không gian cậu vẫn cảm thấy quá huyền huyễn, có chút khó mà tiếp nhận ngay được.
Nhưng cậu lại nghĩ đến giấc mơ buổi trưa, liên tưởng đến một số chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, nhà họ Tôn và nhà họ Cao luôn muốn tìm miếng ngọc bội này, chẳng lẽ bọn họ cũng biết câu chuyện đằng sau ngọc bội và bí mật ẩn chứa bên trong?
Mà người biết sự tồn tại của miếng ngọc bội này, cũng chỉ có mẹ ruột của cậu, người tiết lộ tin tức ngoài bà ta ra còn có thể là ai?
Trong cuộc đời cậu trước đây chưa từng xuất hiện vai trò người mẹ, sau này, cũng không cần vai trò người mẹ này.
Khóa kỹ cửa, Diệp Tư lại vào không gian, lại đột nhiên nhớ tới thời gian trong không gian và bên ngoài có giống nhau không, nghĩ nghĩ lại ra ngoài, lấy đồng hồ đeo tay của mình, lại so với đồng hồ quả lắc cũ kỹ trong phòng khách, lúc này mới về phòng chuẩn bị vào lại.
Nghe thấy tiếng mèo con kêu bên chân, còn dùng răng sữa cắn ống quần cậu, Diệp Tư dứt khoát mang nó vào cùng.
Lúc này mới phát hiện, diện tích không gian đã mở rộng hơn một chút, người đứng bên trong cảm thấy rộng rãi hơn trước, hơn nữa, hạt giống cậu gieo tối qua lại nảy mầm, tốc độ này khiến cậu rất kinh ngạc, theo xu hướng này, e rằng không cần mấy ngày là có thể hái rau rồi, nhưng nghĩ đến nguồn gốc của không gian, lại cảm thấy hiện tượng này hình như rất bình thường.
Đặt mèo con xuống để nó tự chơi, Diệp Tư đi vào nhà gỗ đẩy cửa bước vào.
Cậu không quan tâm đến đỉnh lô trong nhà, từ tin tức tiếp nhận được đã biết, cậu không có năng lực dùng vật này, lại rất hứng thú với cái gọi là tu hành, con người thật sự có thể giống như nhân vật trong thần thoại, thông qua tu luyện có được năng lực bay lượn trên trời?
Nếu cậu có năng lực như vậy, nhà họ Tôn nhà họ Cao gì đó, cậu còn cần phải lo sợ sao?
Sống lại một lần, cậu có cảm giác cấp bách, muốn trước khi người của hai gia tộc này xuất hiện, để bản thân tích lũy được vốn liếng có thể đối phó với bọn họ, dù biết với năng lực của mình rất khó khăn, nhưng khó khăn đến mấy cậu cũng phải làm, nếu không kết quả sẽ giống như kiếp trước, ông cũng không thoát được.
Những cuốn sách trên giá này, có thể giúp mình có được sức mạnh chống lại không?