Từ trên núi xuống, đã qua mười hai giờ, Diệp Tư và Vương Thư Kiệt chia tay ở ngã tư đường, người sau sớm đã không còn hưng phấn như lúc lên núi, chỉ còn lại vẻ buồn bực, tìm kiếm cả buổi, cuối cùng mang xuống chỉ có một cái lư hương, vẫn là dựa vào vũ lực cướp được.
Diệp Tư không nỡ đả kích sự tích cực của cậu ta, không nói cái lư hương này giống như người đi thắp hương mang lên núi, nhưng nhìn sắc mặt cậu ta hình như cũng biết cái lư hương này khác xa với bảo bối cậu ta muốn tìm, thảo nào kiếp trước không nghe cậu ta nói có vật này, chắc là ngại nói ra mất mặt.
Ông đã nấu xong cơm trưa, đợi cậu về cùng ăn. Hai ông cháu ăn xong, Diệp Tư khuyên ông vào phòng nghỉ ngơi một lát, cậu cũng về phòng mình.
Ở dưới núi cậu chỉ nhớ vật nóng đó bay về phía mình, nhưng đợi tỉnh lại, cậu tìm khắp nơi cũng không thấy vật đó, lại có cảm giác tim đập chân run, quá quỷ dị.
Ngồi trước bàn học nghĩ đến còn phải cho mèo con ăn, đang định đứng dậy đi vào bếp lấy chút cơm, hiện tại tình hình nhà họ cũng không thể lấy thứ gì tốt cho mèo con, chỉ có thể đảm bảo cho nó không bị chết đói.
Nhưng vừa đứng dậy liền ngây người, nghĩ đến không gian cậu theo thói quen sờ lên miếng ngọc bội trước ngực, không cẩn thận liền thấy mặt kia của ngọc bội xảy ra biến hóa, Diệp Tư vội vàng lấy ngọc bội ra giơ lên trước mắt, mặt trái vốn dĩ mơ hồ không rõ, giờ khắc này lại rõ ràng, hoa văn hiện ra, hình như rất giống với hoa văn của vật biến mất trên núi.
Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nói vật đó không phải biến mất, mà là chạy lên ngọc bội của cậu rồi?
Lại nhìn ngọc bội, chất ngọc hình như lại xảy ra chút biến hóa, miếng ngọc vốn dĩ trở nên trong suốt, bây giờ lại giống như phản phác quy chân, khiến người ta chỉ cho rằng đây là một miếng ngọc có chất lượng bình thường, chứ không phải ngọc tốt.
Vậy không gian còn ở đó không? Diệp Tư không kịp đi vào bếp lấy cơm, vội vàng muốn vào không gian xem xét, cậu vừa định lợi dụng không gian cải thiện tình hình trong nhà, để ông sống thoải mái hơn một chút, nếu không gian thật sự biến mất, đối với cậu hiện tại mà nói không phải là tin tốt.
Vừa vào không gian liền nghe thấy tiếng "meo meo", mèo con vẫn còn, chứng tỏ không gian vẫn còn, Diệp Tư trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền kinh ngạc nhìn vật nhiều ra trong không gian, một gian nhà gỗ, vừa vặn nằm phía sau cái giếng đó.
Mèo con chạy tới chạy lui trước nhà gỗ, gấp đến mức kêu meo meo, Diệp Tư lại cảm giác được nó muốn vào nhà gỗ nhưng không vào được.
Thấy Diệp Tư xuất hiện, mèo con nhanh chóng chạy đến bên chân Diệp Tư, kêu meo meo với cậu, một móng vuốt còn giơ lên chỉ về phía nhà gỗ, lại nằm xuống cắn ống quần cậu, muốn kéo cậu về phía nhà gỗ.
Diệp Tư trong lòng kinh ngạc, lần này càng khẳng định dị thường trên núi có liên quan đến mình, hoặc là nói có liên quan đến ngọc bội, đồng thời lại kinh ngạc mèo con lại có tính người như vậy, cúi người bế mèo con lên đi về phía nhà gỗ.
Nhẹ nhàng đẩy, cửa nhà gỗ liền mở ra, một khắc đó, Diệp Tư phảng phất như mình đẩy ra một cánh cửa cổ xưa, mọi thứ trong cửa lại khiến cậu chấn động.
Giữa nhà gỗ đặt một cái đỉnh lô, không phải vàng không phải ngọc, nhưng hình dáng và màu sắc giống hệt vật trên núi, chẳng lẽ vật đó chính là cái đỉnh trước mắt này?
Ngay lúc này, trong đầu cậu lóe lên một đoạn tin tức, đợi tiêu hóa đoạn tin tức này, cậu trong lòng chấn kinh không thôi, thì ra ngọc bội bố để lại và vật phát hiện trên núi hôm nay là một thể, vật đó chính là bản thể của cái đỉnh lô trước mắt, chúng cùng thuộc về một bảo vật trấn môn của một môn phái gọi là "Tiên Đỉnh Môn", là chí bảo của tu hành giới, Tiên Đỉnh Môn chính là dựa vào chí bảo này mà địa vị trong tu hành giới ngày càng cao, không ngờ một ngày trong môn xuất hiện phản đồ tiết lộ tin tức chí bảo, dẫn đến nhiều môn phái trong tu hành giới vây công, nói bảo vật người có năng lực có được, bảo Tiên Đỉnh Môn giao bảo vật ra.
Mang ngọc có tội, Tiên Đỉnh Môn vì chí bảo mà hưng thịnh, lại vì chí bảo mà gặp họa diệt môn, môn phái bị hủy, môn chủ cầm chí bảo tự bạo trước mặt kẻ địch, trong vụ nổ chí bảo chia làm hai rơi xuống những địa điểm khác nhau, kết quả lại hợp hai làm một trong tay Diệp Tư trọng sinh, trả lại diện mạo thật của chí bảo.
Tiên Đỉnh Môn môn chủ khi môn phái bị người ta vây công liền thu những vật phẩm quan trọng trong môn vào chí bảo, Diệp Tư tuy có thể khôi phục nó, nhưng với năng lực của cậu không thể khiến chí bảo trở lại diện mạo ban đầu, cho nên hiện tại chỉ có một gian nhà gỗ và một mảnh đất, trong nhà gỗ thì có pháp môn tu hành cơ bản và kiến thức thường thức về tu hành giới mà Tiên Đỉnh Môn bản môn và sưu tầm được, cho nên một bên nhà gỗ là một dãy giá sách, một bên khác là một dãy tủ, dùng để đựng vật phẩm.
Diệp Tư tiếp nhận xong những tin tức này, đầu óc đau nhức từng cơn, vội vàng rời khỏi không gian, gắng gượng bò lên giường liền ngủ mê man, mà mèo con vẫn luôn được cậu ôm trong lòng cũng bị mang ra ngoài, mèo con kêu meo meo hai tiếng, thấy Diệp Tư không có phản ứng, đành phải vẫy vẫy đuôi cuộn tròn bên gối Diệp Tư, cùng ngủ.
...
Diệp Văn Bác ngủ một giấc tỉnh dậy, không dám ngủ nhiều, việc ngoài đồng còn nhiều. Cầm công cụ vừa định bước qua ngưỡng cửa phòng khách, nghe thấy trong phòng phía tây lại truyền đến tiếng mèo kêu, trong nhà làm sao có mèo?
Ông đặt đồ trong tay xuống, nhẹ nhàng đi qua, đẩy cửa phòng ra, liền thấy trên đầu giường cháu trai một con mèo con lông đen tuyền, ngẩng đầu nhìn ông, một người một mèo hình như đều có chút ngây người, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, Diệp Văn Bác mới bị tiếng rêи ɾỉ của Diệp Tư làm cho giật mình, vội vàng đi qua.
Diệp Tư nằm nghiêng người quay lưng ra ngoài, trên người chăn cũng không đắp, Diệp Văn Bác kéo chăn lên một nửa liền bị dọa sợ, cháu trai ông mồ hôi đầy đầu, răng cắn chặt môi, Diệp Văn Bác vội vàng lấy khăn vừa lau mồ hôi cho cậu vừa bắt đầu gọi người.
Tình trạng của cháu trai rất giống với lúc nhỏ vừa ôm về gặp ác mộng, lúc đó bác sĩ và người già đều nói đứa trẻ tận mắt nhìn thấy hiện trường tai nạn xe cộ, bị dọa sợ mất hồn, cách gọi hồn cũng làm không ít, nhưng ban ngày không có phản ứng gì, ban đêm đứa trẻ thường gặp ác mộng, qua hơn một năm mới dần ổn định lại, người cũng bắt đầu có phản ứng.
Bây giờ đã hơn mười năm trôi qua, sao lại xuất hiện tình trạng này?