Thập Niên 70: Quân Tẩu Chỉ Muốn Sống Bình Yên

Chương 23: Ngày Sau Nhất Định Sẽ Hậu Tạ

“Bên chị còn bao nhiêu chai Mao Đài vậy? Tôi muốn mua về biếu người nhà.”

“Cô gái đúng là hiếu thảo ghê. Nhưng tôi chỉ còn bốn chai Mao Đài thôi, tám đồng một chai, cô lấy không?”

“Lấy.”

Giang Noãn không do dự trả lời ngay, không lấy mới là ngốc, cô còn thấy ít nữa là khác.

May mà ông cụ Giang cũng thích uống rượu, nên cũng có phiếu mua rượu.

Giang Noãn lấy từ túi ra, thực ra là từ không gian chứa đồ của cô, lấy ra hai cân phiếu rượu, thêm ba mươi hai đồng đặt lên quầy.

Nhân viên bán hàng thấy Giang Noãn trả tiền dứt khoát không chút do dự, nhân viên bán hàng liền nhanh tay nhanh chân, như sợ cô đổi ý.

Mua xong đồ ăn vặt, Giang Noãn lại dạo một vòng quanh các quầy hàng khác, gạo và bột mì thì cô chưa định mua vội, vì trong nhà vẫn còn một ít.

Sau này xuống nông thôn, mỗi lần đi chợ cô sẽ thỉnh thoảng ra ngoài mua chút ít để che mắt người khác, dù sao thì lương thực trong không gian của cô cũng ngon hơn nhiều so với hàng bán trên thị trường bây giờ.

Tay xách một túi lớn đầy đồ ăn, Giang Noãn quay về tiểu viện.

Cô cứ nghĩ người đàn ông mà mình cứu tối qua vẫn chưa tỉnh lại, ai ngờ về đến nhà thì thấy cửa phòng ngủ của ông cụ Giang đã mở toang.

Giang Noãn đặt túi đồ xuống rồi bước vào.

Cốc nước đầu giường đã cạn, tờ giấy ghi chú cũng biến mất, thay vào đó là một xấp tiền.

Ừm, đúng là một xấp tiền lớn, có cả tiền chẵn lẫn tiền lẻ. Giang Noãn cầm lên đếm thử.

Ba tờ đại đoàn kết (tờ 10 đồng), thêm vài tờ năm đồng, một đồng và cả mấy hào, mấy xu, tổng cộng là năm mươi tám đồng bảy hào sáu xu.

Giang Noãn không chút áp lực nhận lấy số tiền lớn này, dù sao tối qua ca phẫu thuật đó cô cũng dùng toàn dược liệu trong không gian, những thứ không thể mua được bằng tiền.

Đang định xoay người rời đi thì cô phát hiện dưới đất cạnh giường có một tờ giấy.

Cô nhặt lên xem.

Nét bút cứng cáp, chữ viết phóng khoáng, bay bướm, Giang Noãn khẽ cong môi, không ngờ người đàn ông kia lại viết chữ đẹp đến vậy.

“Đa tạ ơn cứu mạng, đang làm nhiệm vụ, ngày khác nhất định sẽ hậu tạ.”

Khóe miệng Giang Noãn hơi nhếch lên, cô cất luôn tờ giấy cùng xấp tiền vào trong không gian.

Ngày khác hậu tạ sao? Cô thì chỉ còn hai ngày nữa là rời khỏi nơi này, không biết còn có cơ hội gặp lại không, dù sao thì đó cũng là người đàn ông đẹp trai nhất mà cô từng gặp từ khi xuyên không đến đây, đặc biệt là cơ bụng kia, Giang Noãn còn muốn “hít hà”.

Haizz, là một nhân viên xuất sắc đã nghỉ hưu của Cục Xuyên Không, mỗi lần làm nhiệm vụ, cô đều là hình ảnh "bạch nguyệt quang" không thể có được trong lòng nam chính.

Thế nên dù cô từng trải qua vô số thế giới, nhưng thực ra đến bây giờ, cô thực sự chưa từng được nếm trải mùi vị của đàn ông. Thật sự quá uất ức rồi.

Về lại phòng ngủ đối diện, Giang Noãn lập tức bước vào không gian, đi thẳng đến một căn phòng ở tầng một.

Toàn bộ đồ đạc cô thu vào từ đêm qua đều để ở đây.

Nhìn những chiếc thùng xếp chồng lên nhau trong phòng, đôi mắt Giang Noãn sáng rực lên.

Cô xoa tay, lộ rõ vẻ mặt ham tiền, bắt đầu kiểm kê tài sản.

Đầu tiên là ba chiếc rương sắt đào được ngoài sân, vừa mở ra, Giang Noãn theo phản xạ đưa tay che mắt, chói quá đi mất!

Một rương đầy cá vàng, mỗi con đều nặng khoảng 300g, Giang Noãn cũng không biết rốt cuộc trong rương có bao nhiêu con.

Mặc dù những thứ vàng bạc như này hiện tại không tiện mang ra, nhưng chỉ cần ba năm nữa là thời kỳ đặc biệt này sẽ kết thúc.

Đến khi đó, kỳ thi đại học được khôi phục, rồi năm sau nữa cải cách mở cửa, những món đồ mà cô tích lũy được bây giờ chính là vốn khởi nghiệp của cô.

Giang Noãn chỉ muốn làm một con cá mặn nằm không mà vẫn có tiền, mà điều kiện đầu tiên để thành cá mặn chính là tự do tài chính.