Thập Niên 70: Quân Tẩu Chỉ Muốn Sống Bình Yên

Chương 22: Ngày Sau Nhất Định Sẽ Hậu Tạ

Sau đó, cô thực sự đến đồn công an. Cả nhà Giang Kiến Nghiệp đều bị bắt, là người bị hại, cô đương nhiên phải đến xem kết quả điều tra.

Sau một đêm thẩm vấn căng thẳng, cuối cùng gia đình Giang Kiến Nghiệp cũng không chịu nổi. Người khai đầu tiên là Giang Phán Đệ, tiếp theo là Giang Chiêu Đệ, hai chị em này đều đẩy hết trách nhiệm cho vợ chồng Giang Kiến Nghiệp và Giang Hải Dương.

Với lời khai của hai chị em, Giang Hải Dương cũng nhanh chóng cúi đầu nhận tội. Tuy nhiên hắn ta không thừa nhận bản thân có ý định gϊếŧ người, mà khăng khăng nói rằng chỉ vì nóng giận nhất thời nên mới đẩy Giang Noãn.

Còn việc nhốt cô trong kho củi, cả ba người kia đều khai rằng đó là ý của bố mẹ họ.

"Đồng chí Giang Noãn, dựa theo lời khai của gia đình này, chúng tôi sẽ tiến hành tuyên án đối với vợ chồng Giang Kiến Nghiệp và Giang Hải Dương."

Nghe vậy, Giang Noãn nhíu mày. Đây không phải kết quả mà cô muốn. Bọn họ phải cùng nhau chịu trừng phạt, không thể để sót ai được.

"Đồng chí cảnh sát, Giang Phán Đệ và Giang Chiêu Đệ dù gì cũng là đồng phạm, biết chuyện mà không khai báo. Sao có thể không bị xử lý gì được?"

Viên cảnh sát phụ trách vụ án ngày hôm qua nghe vậy, vẻ mặt có chút khó xử. Anh ta nhìn xung quanh rồi hạ giọng nhắc nhở:

"Đồng chí Giang Noãn, bạn trai của Giang Chiêu Đệ làm việc trong Ủy ban Cách mạng. Sáng nay bên đó đã có người đến rồi."

Nghe là hiểu ý, Giang Noãn còn gì mà không hiểu nữa.

Trong thời kỳ đặc biệt này, chỉ cần dính dáng đến Ủy ban Cách mạng là ai nấy cũng thấy nơm nớp lo sợ, ai cũng tránh xa, nơi đó chẳng khác gì một đám chó điên cắn bậy lung tung.

Ánh mắt Giang Noãn thoáng tối lại, xem ra trước khi rời đi, cô vẫn phải làm thêm chút việc nữa. Không thể để vết thương trên trán, cho qua một cách dễ dàng như vậy được, ít nhất cũng phải đòi lại chút lãi chứ.

Giang Noãn không nán lại ở đồn công an lâu, sau khi rời khỏi đó, cô đi thẳng đến Hợp tác xã, nét đặc trưng của thời đại này.

Vừa bước vào hợp tác xã, cảm giác hoài cổ ập đến. Những người bán hàng tụm năm tụm ba vừa tán gẫu vừa đùa giỡn, thấy có người bước vào cũng chẳng buồn liếc mắt.

Thời này, làm nhân viên bán hàng tại hợp tác xã là một công việc béo bở. Mặc dù lương không cao, nhưng phúc lợi thì tốt, thi thoảng còn được mua đồ với giá nội bộ. Công việc này là công việc mà nhiều người phải chen lấn vỡ đầu mới có thể giành được.

Cũng vì thế mà những nhân viên bán hàng ở đây ai cũng vênh váo, cứ như thể mình cao hơn người khác một bậc. Nếu đặt vào thời hiện đại, e là chẳng làm nổi một ngày đã bị đuổi việc rồi.

Giang Noãn không để tâm đến thái độ của bọn họ, cô đi thẳng đến quầy thực phẩm.

Đã đến đây, Giang Noãn cũng muốn nếm thử vài món ăn vặt đặc sản của thời kỳ này.

"Chào chị, tôi muốn một cân kẹo sữa Đại Bạch Thố, một cân kẹo thập cẩm, một cân bánh gạo nếp, một cân rưỡi bánh đào."

Ban đầu, nhân viên bán hàng chẳng thèm để ý đến Giang Noãn, nhưng nghe cô gọi mua nhiều như vậy liền lập tức thay đổi thái độ, nhiệt tình như thể gặp được thần tài vậy.

“Cô giá, cô muốn mua nhiều vậy, có đủ phiếu không? Mấy thứ này đều cần phiếu mới mua được đấy.”

“Tôi có phiếu. Tôi sắp phải xuống nông thôn rồi, sợ ở dưới đó không có gì ăn, nên gia đình bảo tôi đến mua chút đồ.”

Nhân viên nghe xong liền hiểu, cô gái trước mặt này không phải người thiếu tiền.

Nhìn lại cách ăn mặc của cô, tuy trán còn quấn băng gạc, nhưng áo sơ mi và quần đều là vải dệt, chân đi đôi giày da cừu, cả bộ đồ như thế, không phải gia đình bình thường nào cũng có khả năng mua được.

“Cô gái, chờ một chút tôi tính cho cô. Một cân kẹo sữa hết năm đồng, một cân kẹo thập cẩm hai đồng tư, một cân bánh gạo nếp một đồng, một cân rưỡi bánh đào hai đồng mười sáu, tổng cộng là mười đồng năm hào sáu, ngoài ra cần thêm hai cân phiếu đường.”

Giang Noãn lập tức lấy từ túi vải Giải Phóng ra một xấp tiền, đếm thêm mấy tờ phiếu đường đặt lên quầy.

Lúc này, cô tình cờ liếc thấy mấy chai rượu Mao Đài trong tủ kính sau quầy, mắt cô sáng lên, nếu mua về tích trữ, sau này chắc chắn có thể có lời.