Nhưng khi Giang Noãn bước ra đến sân, bên ngoài đã im ắng không một tiếng động.
Chỉ có điều, Giang Noãn ngửi thấy mùi máu tanh. Cô càng thêm thận trọng, cô bước chân nhẹ nhàng tiến về phía cổng.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, hai tiếng dài, một tiếng ngắn.
Giang Noãn lập tức lục tìm trong ký ức của nguyên chủ, rồi nhanh chóng mở cửa ra.
Một người đàn ông toàn thân đầy máu đổ sập ngay trước mặt cô.
Giang Noãn không kịp nhìn rõ mặt người vừa ngã xuống, nhưng theo ký ức của nguyên chủ, kiểu gõ cửa này chỉ có những người thân quen với ông Giang , thì mới biết được.
Hơn nữa, mỗi lần những người này xuất hiện, đều đến tìm ông Giang chữa thương.
Có vài lần ông Giang không có nhà, nguyên chủ cũng không chút do dự mà giúp đỡ họ.
Dù ông Giang chưa bao giờ nói rõ thân phận của những người này, nhưng dựa vào trí nhớ của nguyên chủ và kiểu tóc của người đàn ông trước mặt…
Ừm, đây rõ ràng là một quân nhân đang làm nhiệm vụ bên ngoài.
Những người như họ một khi bị thương, căn bản không thể quang minh chính đại đến bệnh viện điều trị, mà chỉ có thể tìm đến những người đáng tin cậy để xử lý vết thương và ông Giang chính là người như vậy.
Giang Noãn thò đầu ra ngoài nhìn về phía đầu hẻm, xác nhận không có ai khả nghi, lập tức kéo người đàn ông kia vào trong sân.
Đúng là kéo vào, vì cơ thể của nguyên chủ quá yếu, cô hoàn toàn không thể nhấc nổi người đàn ông này.
Sau khi kéo người đàn ông vào sân, Giang Noãn lập tức đóng cổng lại, nhanh chóng bắt mạch cho anh ta.
Mạch đập yếu, nhưng vẫn còn cứu được.
Dưới ánh đèn mờ trong sân, Giang Noãn kiểm tra sơ bộ cơ thể người đàn ông.
Có nhiều vết thương do dao, nhưng những vết này không phải vết thương chí mạng. Nguy hiểm nhất là vết thương do đạn bắn ngay ngực.
Lúc này, nói người đàn ông trên mặt đất toàn thân nhuốm máu cũng không quá lời. Với lượng máu đã mất đi thế này mà anh ta vẫn còn sống, đúng là một kỳ tích.
Dù Giang Noãn là người xuyên không, nhưng cô vẫn luôn kính trọng quân nhân, đặc biệt là những người lính trong thời đại này, họ thực sự luôn sẵn sàng hy sinh bất cứ lúc nào.
Chỉ chần chừ trong giây lát, sau đó Giang Noãn lấy từ không gian ra một ống thuốc, trực tiếp tiêm vào cơ thể người đàn ông. Ngay sau đó, hai người lập tức biến mất khỏi sân.
Giang Noãn đưa anh ta vào không gian của mình.
Tầng hai trong không gian ngoài phòng bào chế thuốc còn có một phòng phẫu thuật với đầy đủ thiết bị.
Giang Noãn nhanh chóng khử trùng rồi thay đồ phẫu thuật. Nhìn người đàn ông đang bất tỉnh trên bàn mổ, lúc này cô mới có thời gian quan sát kỹ khuôn mặt anh ta.
Cô khẽ nhướn mày, ngay ngày đầu tiên xuyên qua mà đã gặp một nhân vật thế này sao? Đúng là trai đẹp đều thuộc về tổ quốc.
Dù đang nhắm mắt bất tỉnh, nhưng đường nét khuôn mặt người đàn ông vẫn sắc sảo và góc cạnh. Dù có sở hữu một đôi mắt híp đi chăng nữa thì cũng không làm giảm đi vẻ đẹp trai của anh ta.
Hơn nữa, với con mắt của một người hành nghề y, chỉ cần nhìn qua tỷ lệ gương mặt của anh ta, Giang Noãn có thể khẳng định chắc chắn rằng người đàn ông này sở hữu một đôi mắt vô cùng cuốn hút.
Không suy nghĩ nhiều, Giang Noãn cầm kéo lên, ba đường dứt khoát cắt hết quần áo trên người anh ta.
Ừm… để giữ lại chút riêng tư cho anh ta, cô có lòng tốt giữ lại một chiếc qυầи ɭóŧ. Chủ yếu là vì cô đã kiểm tra qua, khu vực đó của anh ta không bị thương.
Sau đó, Giang Noãn bắt đầu một ca phẫu thuật kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ.
Khi ca mổ kết thúc, người đàn ông trên bàn mổ đã bị cô băng bó thành một xác ướp.