Thập Niên 70: Quân Tẩu Chỉ Muốn Sống Bình Yên

Chương 16: Thân Thế Của Nguyên Chủ

Dựa theo hướng dẫn trong thư, Giang Noãn đến phòng sách, nơi ông Giang thường ngồi, rồi bắt đầu đếm gạch trên tường.

Khi đếm đến viên gạch thứ tám, cô gõ nhẹ vài cái, cảm giác không có gì khác biệt so với những viên khác.

Nhưng Giang Noãn không hề nghi ngờ tính chân thực của nội dung bức thư.

Cô lấy một con dao bếp, cẩn thận nạy viên gạch ra khỏi tường, để lộ một hốc nhỏ có kích thước bằng một viên gạch.

Dưới ánh đèn, Giang Noãn nhìn vào bên trong và phát hiện có nhiều vật được gói trong giấy báo.

Cô đưa tay lấy từng món ra ngoài, mở từng gói ra thì thấy đều là những bánh xà phòng giặt cỡ lớn.

Nhưng Giang Noãn không tin rằng ông Giang lại giấu xà phòng trong tường như thế này.

Cô lập tức cầm dao bếp bên cạnh lên chẻ đôi một bánh xà phòng ra.

Ngay khoảnh khắc ấy, đôi mắt của cô gần như bị ánh sáng chói lóa làm lóa mắt.

Bên trong chính là vàng thỏi.

Giang Noãn lập tức kích động.

Người ta thường nói con thỏ khôn có ba hang, cô cứ tưởng ba cái rương sắt dưới gốc đào đã là toàn bộ tài sản mà ông Giang để lại. Không ngờ vẫn còn một kho báu nữa ở đây!

Giang Noãn đếm thử, tổng cộng có hai mươi lăm bánh xà phòng.

Cô cũng không chẻ từng cái ra kiểm tra, mà trực tiếp thu tất cả, bao gồm cả giấy báo lẫn xà phòng vào không gian.

Cuối cùng, ánh mắt cô rơi xuống một chiếc hộp gỗ nhỏ mà cô vừa lấy ra.

Trong bức thư ông cụ Giang để lại, ông viết rằng nguyên chủ không phải cháu ngoại ruột của ông.

Con gái ruột của ông cũng từng là một bác sĩ quân y.

Mười sáu năm trước, cả ông và con gái đều tham gia một nhiệm vụ đặc biệt.

Trong nhiệm vụ ấy, con gái ông, cũng giống như ông trong lần này, đã hy sinh mạng sống của mình để bảo vệ một chiến sĩ bị thương.

Khi đó, ông cụ Giang đau đớn vô cùng, thậm chí có lúc còn tự hỏi liệu việc để con gái theo nghề giống mình có phải là một sai lầm không.

Chính lúc ông tuyệt vọng nhất, ông bắt gặp một đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ trên núi, chính là nguyên chủ.

Khi ấy, nguyên chủ có lẽ chỉ vừa mới chào đời, cơ thể yếu ớt, nhỏ bé vô cùng. Nghe nói lúc đó chỉ nặng hơn hai cân một chút, còn đang sốt nhẹ, nhìn qua giống như một đứa trẻ sinh non.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ, ông Giang không nỡ bỏ mặc. Chỉ sau một chút do dự, ông đã quyết mang đứa trẻ về nuôi.

Bởi vì nhiệm vụ lần ấy, cả ông và con gái phải xa nhà gần hai năm trời.

Vì vậy, khi ông ngoại Giang đưa nguyên chủ về huyện Sa, nói rằng đây là cháu gái mình, mọi người xung quanh cũng không nghi ngờ gì.

Ngược lại, mọi người càng thêm thương cảm cho Giang Noãn, vừa chào đời đã mất cả cha lẫn mẹ.

Từ đó, hai ông cháu sống nương tựa lẫn nhau. Ông cụ Giang đối xử với nguyên chủ không khác gì cháu ruột.

Từ khi ba tuổi, ông đã bắt đầu dạy nguyên chủ các kiến thức về Đông y, ghi nhớ tên dược liệu, học các lý luận y học cổ truyền.

May mắn thay, nguyên chủ lại có thiên phú về phương diện này. Từ tám tuổi, cô đã theo ông Giang học châm cứu trị bệnh.

Mười tuổi, cô có thể giúp hàng xóm xử lý một số bệnh thông thường, kê đơn thuốc.

Ngoài ra, để giúp nguyên chủ cải thiện sức khỏe, ông Giang còn còn đặc biệt mời một sư phụ đến dạy võ cho cô.

Ông ngoại Giang từng du học nước ngoài khi còn trẻ, đã đến nhiều quốc gia để giao lưu và học tập.

Nếu không phải vì ông trực thuộc quân đội, những năm qua lập được nhiều công lao, thì chỉ riêng việc từng du học thôi sớm muộn gì cũng khiến ông bị gán mác "phản động", bị đưa về nông thôn cải tạo rồi.