Nhân viên kiêm quản lý trong câu lạc bộ không dám thở mạnh nhìn người đàn ông tỏa ra áp suất thấp ngồi ở ghế chính.
Quản lý câu lạc bộ nuốt nước bọt, ánh mắt dừng một giây trên vết son môi đỏ hồng trên khuôn mặt tái nhợt của anh nói: "Lục, Lục tổng, không biết lần này ngài đến có việc gì ạ?"
Vệ sĩ bên cạnh ném tập tài liệu trong tay xuống đất: "Tự mình xem đi."
Quản lý dường như đã biết trong tập tài liệu này rốt cuộc viết gì, sắc mặt lập tức trắng bệch, "bịch" một tiếng, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất: "... Đây, đây."
Đầu ngón tay thon dài của Lục Tây Từ gõ nhịp nhàng lên mặt bàn trước mặt, đợi đến khi người quản lý run rẩy suýt nữa thì bò rạp xuống đất, anh mới lên tiếng.
"Bảo hắn khai báo cho rõ ràng vào."
Giọng nói của anh như thứ kim loại cứng rắn mà lạnh lẽo, tỏa ra cảm giác lạnh buốt đến gai tay đầy tính phá hủy.
Vệ sĩ phía sau trông như đã làm loại chuyện này quanh năm, thành thạo rút ra một con dao găm, kéo lấy bàn tay của người quản lý đang run như cầy sấy, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giọng điệu bình thường: "Anh làm việc cho ai?"
Quản lý lắc đầu, vừa khóc lóc kêu gào xin tha vừa nhìn về phía Lục Tây Từ: "Lục tổng! Lục tổng, tôi thật sự không biết! Cầu xin ngài tha cho tôi! Tôi thật sự không biết mà!"
Lục Tây Từ thờ ơ liếc nhìn hắn ta một cái, vẫy vẫy tay.
Con dao găm của vệ sĩ đâm xuống nhanh, chuẩn, gọn.
"A.”
Máu tươi từ vết thương tuôn ra, quản lý đau đến mức khóc la liên tục, nếu không phải bị vệ sĩ đè chặt thì có lẽ đã đau đến lăn lộn trên đất.
Vệ sĩ tiếp tục nói: "Nói hay không?!"
Các nhân viên khác đều cúi đầu, sợ dính líu đến mình, tất cả đều run rẩy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
"Tôi nói! Tôi nói!" Quản lý ôm lấy tay, dưới cơn đau dữ dội bắt đầu thành thật khai báo: "... Cố gia ở Nam Thành, Cố Vân Đình."
Nếu Tô Vãn ở đây, vừa nghe tên này liền biết: Đây không phải là nam chính trong truyện gốc sao? Nhưng tiếc là cô không có mặt.
Nghe thấy cái tên này, Lục Tây Từ không hề bất ngờ, anh khẽ cụp mắt xuống, giọng điệu bình thản: "Anh ta cho anh lợi ích gì, khiến cho anh không tiếc phản bội tôi cũng phải đánh cắp tài liệu?"
Quản lý mặt trắng như giấy, sợ hãi run rẩy, nhưng lại không dám không trả lời câu hỏi của Lục Tây Từ, chỉ có thể run giọng nói: "... Ba, ba nghìn vạn."
“Anh ta đúng là hào phóng thật” Lục Tây Từ cười lạnh một tiếng, rồi đứng dậy rời đi.
Người quản lý đang nén đau thấy vậy thì thở phào một hơi dài.
Nào ngờ Lục Tây Từ dừng bước, căn dặn: “Lắm mưu nhiều kế thế này, trong nước đã không chứa chấp nổi anh rồi, ra nước ngoài xem ra là một lựa chọn không tồi.”
Quản lý kinh hãi thất sắc, tay cũng không ôm nữa, quỳ gối muốn bò đến bên chân Lục Tây Từ, nhưng đã bị vệ sĩ chặn đường.
"Lục tổng! Lục tổng, tôi sai rồi! Xin ngài đừng đưa tôi ra nước ngoài! Tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời! Tôi có thể, đúng, tôi có thể giúp ngài làm việc, xử lý Cố Vân Đình! Lục tổng! Lục tổng! Ngài không thể làm vậy được!"
Vẻ ghét bỏ của Lục Tây Từ lộ rõ trong đáy mắt: "Anh đúng là thứ nuôi cũng không thân, xem ra ba ngàn vạn kia của Cố Vân Đình cũng chỉ đến thế mà thôi."
Trong lòng quản lý kinh hãi, đầu óc trống rỗng, Lục tổng ghét nhất là sự phản bội, anh ta vừa mới bán đứng chủ cũ, sau lưng lại lập tức bán đứng chủ mới... Anh ta không dám nghĩ sâu xa, chỉ có thể tiếp tục cầu xin tha thứ.
Lục Tây Từ rõ ràng không muốn nói nhảm với anh ta: "Họa không liên lụy người nhà, nếu anh không thành thật, vậy thì chưa chắc đâu."
Mặt quản lý như đưa đám, nghe thấy lời này liền hoàn toàn tuyệt vọng.
*
Biệt thự cũ của nhà họ Lục được xây dựng trên nền đất cao nhất của núi Vân Đỉnh, căn nhà rộng lớn ngoài Lục Tây Từ ra thì không có người nhà họ Lục nào khác, chỉ có những nhân viên đã làm việc ở nhà họ Lục nhiều năm, chủ yếu phụ trách các công việc dọn dẹp vệ sinh khác nhau của ngôi nhà, cũng như một số nhu cầu sinh hoạt cá nhân của Lục Tây Từ.
Quản gia Phúc bá đã làm việc ở nhà họ Lục mấy chục năm, người giúp việc trong nhà cũng đều là những người kín miệng, không gây chuyện.
Bình thường Lục Tây Từ về biệt thự Lục gia, người giúp việc đều rất tự giác tránh xa quỹ đạo của anh, yên phận làm công việc của mình, cũng chỉ có Phúc bá là có thể nói chuyện được vài câu với Lục Tây Từ.
Nhưng hôm nay trong phòng người giúp việc lại có chút náo nhiệt.
"Này, hôm nay Lục tổng về mọi người có thấy không?"
"Cái gì? Thấy cái gì? Lục tổng thì có tin tức gì lớn chứ, tôi còn chẳng dám lại gần."
"Trên mặt Lục tổng có vết son môi của phụ nữ! Mọi người nói xem có phải chúng ta sắp có bà chủ rồi không?"