Lâu ngày tích tụ, Tô Vãn dần hình thành nên tính cách cực kỳ ích kỷ tư lợi, kiêu căng bá đạo, thích làm trời làm đất, mối quan hệ với người nhà lại càng tụt xuống điểm đóng băng.
Cách đây không lâu, mẹ Tô thấy Tô Vãn càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, đã bắt đầu tìm kiếm đối tượng liên hôn cho Tô Vãn, cốt là để lót đường cho cậu con trai của mình.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng lại chọn trúng một người đàn ông trung niên ba mươi lăm tuổi, bụng phệ lại còn đã ly hôn.
Tô Vãn vốn là người theo chủ nghĩa cuồng sắc đẹp, sao có thể chấp nhận được một người chồng như thế chứ?
Thế là ngày nào cô cũng ra ngoài ăn chơi trác táng, dùng hành động để phản kháng, thế nhưng ba mẹ Tô căn bản chẳng sợ chút phản kháng cỏn con đó của cô, trên thực tế bất kể trước khi kết hôn Tô Vãn có ăn chơi trác táng đến đâu, bọn họ đều mặc kệ, chỉ cần gả đi là có được giá trị lợi dụng, bây giờ nhường nhịn Tô Vãn một chút thì đã sao?
Cái kiểu bán con gái trắng trợn rõ ràng như thế này, Tô Vãn đúng là lần đầu tiên được thấy.
Vì vậy sau khi nghe thấy giọng nói ẩn chứa sự cảnh cáo của mẹ Tô, Tô Vãn cười một cách thản nhiên chẳng hề để tâm: "Mẹ đang nói gì thế ạ? Sao con nghe không hiểu gì hết vậy?"
Lâm Noãn Noãn thấy Tô Vãn bị mắng thì trong lòng không khỏi mừng thầm, chỉ cần nhìn thấy Tô Vãn là cô ta lại nhớ đến cuộc sống nhung lụa gấm vóc kia của Tô Vãn vốn dĩ phải thuộc về mình, trong lòng bất giác dấy lên địch ý không hề nông cạn đối với Tô Vãn.
Mẹ Tô không ngờ đến lúc này rồi mà Tô Vãn vẫn còn giả ngu với bà, chẳng lẽ Tô Vãn không sợ bị Tô gia đuổi thẳng ra khỏi cửa hay sao?
"Vãn Vãn, tất cả những gì con đang có hiện nay đều là do Tô gia cho, mẹ nghĩ con nên biết mình phải lựa chọn thế nào" Sắc mặt mẹ Tô sa sầm xuống, nhưng miệng vẫn dịu dàng khuyên nhủ: "Tổng giám đốc của Minh Thăng thì có gì không tốt chứ, vừa nhiều tiền lại vừa hào phóng, con người cũng trưởng thành chững chạc, đây là đối tượng mà mẹ đã rất vất vả mới chọn được cho con đấy, con không thể làm trái tim mẹ nguội lạnh được đâu."
Tô Vãn để lộ vẻ mặt vừa ngây thơ vừa nghi hoặc, nở một nụ cười đầy do dự với mẹ Tô: "Nhưng mà... con có bạn trai rồi ạ?"
"Con nói cái gì?" Mẹ Tô hiển nhiên đã bị cái tin tức động trời này của Tô Vãn làm cho kinh ngạc.
Ngay cả cha Tô cũng sa sầm mặt xuống theo: "Là ai?"
"Ba mẹ không quen đâu ạ, nhưng con thấy anh ấy rất tốt, con lại chẳng quan tâm đối phương có bao nhiêu tiền, chỉ cần đẹp trai là được rồi còn gì." Tô Vãn giả vờ như không nhìn thấy sự bất mãn trong mắt hai người họ, kiên trì với hình tượng của mình, thuận tiện làm cho cặp cha mẹ lòng dạ đen tối này thấy ghê tởm một phen.
"Đẹp trai thì có mài ra mà ăn được không!" Ba Tô gầm lên với Tô Vãn, hiển nhiên sự kiên nhẫn đã sắp chạm đến giới hạn cuối cùng.
Tô Vãn chớp mắt, nói một cách thực tế: "Nhưng mà mấy thiếu gia ở các hội quán chẳng phải đều coi vẻ ngoài ưa nhìn là cần câu cơm đó sao? Con thấy rất tốt mà, lại chẳng làm chuyện gì trái đạo đức cả, ba mẹ à, hai người không thể có thành kiến nghề nghiệp như thế được đâu."
Mẹ Tô trợn tròn mắt: "Con đừng nói với mẹ là bạn trai của con là thiếu gia ở hội quán đấy nhé?"
Tô Vãn làm ra vẻ sự thật bị chọc thủng, bộ dạng hoang mang nói dối: "Đâu, đâu có đâu ạ, con có nói bạn trai con... là-là thiếu gia ở hội quán đâu."
Lâm Noãn Noãn trợn mắt há mồm lắng nghe lời Tô Vãn nói, chẳng lẽ Tô Vãn thật sự cặp kè với một cậu bạn trai làm ở hội quán sao?
Cô đúng là làm mất sạch thể diện của Tô gia mà! Thật không hổ là con ruột của nhà cha mẹ nuôi đó, đúng là đồ nhà quê thấp kém!
Cha Tô hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời với Tô Vãn nữa: "Bắt đầu từ bây giờ cho đến trước khi gả đi con không được phép ra khỏi nhà!"
Ông ta nhìn quanh một lượt, vệ sĩ và đám người hầu đều đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, tiếp đó lạnh giọng hạ lệnh: "... Nếu để tôi biết tin tức này bị kẻ nào truyền ra ngoài! Thì đừng trách tôi không nể nang tình nghĩa!"
"Trông coi tiểu thư cho kỹ vào!"
Đám vệ sĩ áo đen vẫn luôn đi theo cách đó không xa nhanh chóng vây lấy Tô Vãn: “Đại tiểu thư, xin đừng làm khó chúng tôi.”
Tô Vãn xua tay: “Được rồi được rồi, biết các người làm việc khó khăn, tôi tự về phòng.”
Nhìn bóng lưng Tô Vãn yêu kiều bước đi xa dần, Lâm Noãn Noãn thầm vui trong lòng.
Không phải ba không muốn tin tức này bị truyền ra ngoài sao? Cô ta lại cứ muốn làm như vậy, nếu Tô Vãn thật sự trở thành cô gái ngu xuẩn không biết giữ mình, lẳиɠ ɭơ trong miệng giới thượng lưu thì chẳng phải việc bị loại khỏi giới là rất đơn giản sao?
Cô đã hưởng thụ bao nhiêu năm tháng tốt đẹp như vậy, cũng đến lúc nếm thử mùi vị từ trên mây rơi xuống rồi.