Tống Cẩm Hòa ngồi trên xe ngựa về phủ, tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Có câu nói, ngày nghĩ gì, đêm mơ đó.
Nhưng nàng nghĩ gì, lại mơ thấy gì?
Những giấc mơ này đúng là phiền phức vô cùng!
Khiến nàng không chỉ ác ý tưởng tượng vị hôn phu của mình ba tâm hai lòng, bên ngoài như này trong lòng lại như kia, mà còn âm thầm suy nghĩ về một nam nhân xa lạ chỉ gặp qua một lần.
Thật sự là vô cùng biếи ŧɦái!
Câu này, là nàng tự nói bản thân!
Tống Cẩm Hòa ôm một bụng tức về tới phủ.
Vừa định xuống xe ngựa, liền thấy Tống Kiêu đang từ trong phủ chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu muội?” Tống Kiêu hơi ngẩng đầu nhìn bóng dáng lộ ra từ trong xe ngựa, “Sao muội lại từ ngoài trở về, sáng sớm đã đi đâu rồi?”
Tống Cẩm Hòa không khách khí lườm hắn ta một cái, đang buồn bực không có chỗ phát tiết, liền cằn nhằn: “Huynh lại muốn đi đâu mà lén lút vậy?”
“Lén lút gì, ta quang minh chính đại mà.”
Tống Cẩm Hòa tinh ranh khẽ nheo mắt lại, hạ giọng nói: “Không phải huynh lại muốn đi xưởng gỗ đấy chứ?”
“Suỵt!” Tống Kiêu kinh hoàng trừng mắt lớn, vội vàng ra hiệu giữ im lặng, “Muội đừng nói bừa, đừng để người khác nghe thấy!”
“Nếu là nói bừa, thì sợ người khác nghe thấy làm gì?” mắt Tống Cẩm Hòa sáng rực lên, bất chợt ngồi trở lại trong xe ngựa.
Nàng vén rèm xe, ra hiệu cho Tống Kiêu: “Lên đi, ta cũng muốn đi.”
“Đã nói là không phải ta...” Tống Kiêu nói giữa chừng chững lại, “Muội đi làm gì?”
Tống Cẩm Hòa cười gian xảo, Tống Kiêu mới ngỡ ra mình đã bị lộ tẩy hoàn toàn.
Hắn đành cam chịu lên xe ngựa của Tống Cẩm Hà, mới nghe nàng nói: “Ta muốn làm vài cọc gỗ cho An An tập luyện.”
“An An? Tập luyện cái gì?”
“Múa rối ấy, ta thấy mấy con khỉ trong gánh hát đều biết nhảy cọc gỗ.”
“Nhưng An An là chó mà!”
“Chó thì sao, huynh có đi không, không đi thì ta tự đi.”
Tống Kiêu hít một hơi lạnh, hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu để một mình Tống Cẩm Hòa tới xưởng gỗ, bất kể hôm nay hắn ta có đến đó hay không, chắc chắn cũng sẽ bị Tống Cẩm Hòa thêm mắm thêm muối mà kể khắp nhà.
Nếu để đại ca biết chuyện, chắc chắn tổ ấm của hắn ta sẽ bị đại ca quét sạch.
Tống Kiêu đành chịu thua: “Đi, ta đi, muội muốn mấy cọc gỗ, cho dù là vài chục hay vài trăm cái, ta cũng lo được hết.”
Nhà họ Tống có ba đứa con, trưởng tử là Tống Ninh, thứ là Tống Kiêu, còn Tống Cẩm Hòa là tiểu muội trong nhà.
Khi còn trẻ Tống Kình Thương vốn là người nhàn tản, nay đã gần năm mươi, hầu như mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đã giao cho trưởng tử Tống Ninh quyết định.