Gối Tương Tư

Chương 9

Thịnh Tòng Uyên thì cứ như đang tản bộ, đi rất chậm rãi.

Nếu không phải vì hắn đi tiễn, e rằng lúc này nàng đã ra đến cổng phủ rồi.

Tống Cẩm Hòa nén giận, tức tối trừng mắt nhìn bóng lưng hắn.

Muốn mở miệng giục hắn nhanh hơn, nhưng lại chẳng muốn nói chuyện với hắn.

Dù không thể trách hắn, nhưng kẻ quấy nhiễu giấc mộng nàng mỗi đêm lại có khuôn mặt y hệt hắn.

Chưa từng có việc gì khiến Tống Cẩm Hòa không thể tìm ra cách giải quyết như chuyện này, thế nên nàng cũng chẳng thể đối diện hắn một cách bình thản.

Cũng may mà từ nay về sau có lẽ nàng và hắn sẽ không còn dính dáng gì. Những giấc mộng hoang đường kia sẽ vĩnh viễn bị chôn chặt trong lòng, không ai hay biết.

Đang nghĩ ngợi.

Bỗng nhiên, Thịnh Tòng Uyên dừng bước.

Cầm Hòa không kịp phanh lại, suýt chút nữa thật sự đâm vào lưng hắn.

Tấm áo đen trước mắt che khuất tầm nhìn của nàng, hơi thở nam nhân hòa lẫn với hương bồ kết thơm mát thoang thoảng xộc thẳng vào mũi.

Lạnh lẽo, độc nhất.

Mà còn… quen thuộc!

Cầm Hòa nghẹn thở, hoảng hốt lùi lại hai bước, khóe môi vô thức bật ra một tiếng kêu khẽ.

Thật sự quá hoang đường!

Vừa rồi nàng chợt có một thoáng ảo giác, mùi hương trên người Thịnh Tòng Uyên mà nàng từng ngửi thấy trong mơ, chính là mùi hương mà nàng vừa chạm vào và ngửi được.

Nhưng trong mơ sao lại có thể có khứu giác!

Thịnh Tòng Uyên vừa xoay người lại, bất ngờ bắt gặp ánh mắt giận dữ của Tống Cẩm Hòa nhìn hắn.

Hắn sững lại một chút, rồi mới phản ứng: “Xin lỗi, ta...”

Con ngươi của Tống Cẩm Hòa khẽ co lại, sắc giận biến mất, ngược lại là chút hoảng loạn.

Nàng vội vàng tránh ánh mắt, lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Thịnh công tử, ta còn có việc gấp, ngài đưa ta tới đây là được rồi.”

Vẫn là thoáng nhìn vào mắt hắn một chút, làm loạn nhịp tim của Tống Cẩm Hòa.

Hình ảnh của Thịnh Tòng Uyên từ trong mộng, rõ ràng chân thực hiện lên trong mắt nàng.

Lúc này Tống Cẩm Hòa chắc chắn, chắc chắn là vì cái liếc mắt vừa rồi, khiến giấc mơ và hiện thực chồng lên nhau.

Bằng không chỉ dựa vào cái nhìn thoáng qua trong buổi tiệc sinh thần một tháng trước, tuyệt đối không thể khiến nàng vẽ nên hình dáng hắn trong mơ rõ ràng đến thế.

Dung mạo, ngũ quan, nhiệt độ cơ thể, thậm chí cả mùi hương trên người hắn...

Cái này có gì khác gì bị ma ám đâu!

Tống Cẩm Hòa không đợi Thịnh Tòng Uyên kịp mở miệng, khẽ cúi người chào: “Cáo từ.”

Nàng bước nhanh lướt qua hắn, bước đi cuối cùng cũng nhanh lên, thậm chí càng ngày càng nhanh, giống như chạy trốn, nhanh chóng rời xa Thịnh Tòng Uyên.