Lục Tần quay đầu chửi ầm lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mắt, vội vàng nuốt những lời thô tục còn lại vào bụng.
Run rẩy chào hỏi: "Nhị... Nhị gia."
Con người của Cố Thời Nghiễn tuyệt đối thuộc dạng tàn nhẫn.
Năm đó, bố và ông nội anh đều qua đời sớm, dòng họ muốn dòm ngó nhà họ Cố thừa cơ xông lên, liên thủ với các công ty khác, trong ứng ngoài hợp muốn thâu tóm nhà họ Cố.
Người con trai cả của nhà họ Cố, đáng lẽ là người có thể gánh vác trọng trách của Cố thị, thì đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, bỏ đi nước ngoài, ngay cả khi Cố Cảnh Từ chết cũng không quay về.
Trong lúc nguy nan, Cố Thời Nghiễn mới mười sáu tuổi, với thái độ quyết đoán, thủ đoạn tàn độc quét sạch những người dám dòm ngó tài sản của ông cha anh để lại, một mình gánh vác trọng trách của Cố thị.
Những thủ đoạn tàn nhẫn đó đến nay giới kinh doanh nhắc đến vẫn còn kinh sợ.
Có người không cam lòng từng mưu toan bắt cóc anh, khi cảnh sát đến nơi, tất cả bọn bắt cóc đều chỉ còn một hơi thở, mà Cố Thời Nghiễn vẻ mặt lạnh lùng đứng giữa vũng máu tươi.
Không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, những tên bắt cóc đó đều còn sống, nhưng lại sống không bằng chết, đến nay không ai có thể cho lời khai.
Cố Thời Nghiễn không liếc nhìn ông ta, quay đầu nhìn Lục Miểu, giọng nói ôn hòa: "Có sao không?"
Lục Miểu: "Không sao."
Cố Thời Nghiễn gật đầu, dặn dò nhân viên bán hàng: "Dẫn bạn nhỏ nhà tôi qua kia nghỉ ngơi trước."
Người nhân viên đó lập tức bị giọng nói của anh làm cho đỏ mặt, vội vàng điên cuồng gật đầu: "cô Lục, mời bên này."
Bạn nhỏ nhà anh? Lục Miểu liếc nhìn anh một cái, cũng không nói gì, trực tiếp quay người đi theo người nhân viên đó đến khu vực nghỉ ngơi.
Cố Thời Nghiễn quay đầu, giơ tay kéo lỏng chiếc cà vạt vốn thắt tỉ mỉ, sau đó giật lấy cái móc áo bằng thép không gỉ trong tay Lục Tần.
Nâng mí mắt lên, hờ hững liếc nhìn ông ta một cái: "Người của tôi mà ông cũng dám động vào?"
Trong lúc nói chuyện, ngón tay thon dài hơi dùng sức, cái móc áo bằng thép không gỉ lại trực tiếp bị anh ta gãy làm đôi.
Lục Tần trơ mắt nhìn cái móc áo cứng rắn trong tay anh biến thành một thứ xoắn xuýt như hoa.
Trong nháy mắt sợ đến mềm nhũn cả chân: "Không... Không phải đâu, Nhị gia, tô... tôi chỉ là muốn đưa con bé về nhà, dạy bảo quan tâm thôi mà…”
Nghe thấy hai chữ quan tâm này, Cố Thời Nghiễn cười khẽ một tiếng, giơ tay lên liền trực tiếp đâm cái đầu nhọn của cái móc áo trong tay về phía Lục Tần.
Cái móc áo sượt qua mặt Lục Tần, một tiếng “rầm’ vang lên, đâm thẳng vào bức tường phía sau ông ta.
Lục Tần giơ tay sờ lên khuôn mặt nóng rát, nhìn vết máu trên tay, ‘phịch’ một tiếng, trực tiếp ngã ngồi xuống đất.
Chỉ cần lệch lên một xăng ti mét nữa, thì giờ phút này, thứ bị đâm xuyên như dưa hấu không phải là bức tường, mà là cái đầu của ông ta.
Tần Sương cũng không ngờ, ở cái nơi công cộng này Cố Thời Nghiễn, lại không hề nể tình việc hai nhà đã liên hôn mà ra tay.
Những người có thể đến đây mua quần áo đều không phải là người bình thường.
Nhiều người nhìn như vậy, tin tức truyền ra, nhà họ Lục bọn họ sau này còn mặt mũi nào nữa.
Dù sao Cố Thời Nghiễn cũng sắp chết rồi, mấy đứa em trai em gái của nhà họ Cố đứa nào đứa nấy đều như phế vật.
Tần Sương nghỉ thầm: Anh chết đi, nhà họ Cố sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó ai còn sợ nhà họ Cố nữa, cũng chẳng còn ai chống lưng cho Lục Miểu nữa.·
Nghĩ đến đây, bà ta nghiến răng, kiên trì nói: "Cố nhị gia, chúng tôi là bố mẹ ruột của Miểu Miểu, cho dù là dạy dỗ nó, cũng là chuyện thường, không đến lượt một người ngoài như cậu nhúng tay vào."
Cố Thời Nghiễn hơi nhướng mày, giơ tay lên, dễ dàng rút cái móc áo đã đâm sâu ít nhất hai mươi cen-ti-mét vào trong tường ra lần nữa.