Bà ta vội vàng tiến lên cười, nói: "Miểu Miểu đừng sợ, bố con cũng chỉ lo con ở nhà họ Cố bị người ta bắt nạt, lo lắng cho con nên mới nóng vội chút thôi, ông ấy không cố ý đâu. Lát nữa chúng ta cùng nhau về nhà, người làm trong nhà luôn chuẩn bị đồ ăn ngon cho con, chỉ chờ con về thôi."
Nghe thấy ba chữ "đồ ăn ngon", Lục Miểu luôn bình tĩnh, thái dương cũng không nhịn được mà giật giật hai cái.
Trước đây những ngày ở nhà họ Lục, những món ăn mà bọn họ chuẩn bị cho cô, quả thực là những món khó ăn nhất mà cô từng ăn trong hai kiếp người cộng lại.
Mỗi ngày ngoài bánh mì sữa tươi cứng ngắc, thì là những thứ cơm thừa canh cặn mà bọn họ ăn không hết, hoặc không thích ăn, ngay cả chó nhà hàng xóm ăn còn ngon hơn món cô ăn.
"Không cần, lát nữa tôi còn phải về nhà họ Cố."
Tần Sương làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, rất nhiệt tình kéo cô lại: "Không sao đâu, phía nhà họ Cố lát nữa mẹ sẽ tự mình gọi điện thoại nói với họ, để con về nhà ở mấy ngày với chúng ta. Hôm nay vừa hay Tư Ngữ cũng muốn đến mua quần áo, hai chị em con cùng nhau chọn đi."
Lục Tư Ngữ đã đi một vòng quanh cửa tiệm, cuối cùng hai mắt sáng rực nhìn về phía chiếc váy trên người Lục Miểu, trực tiếp hỏi nhân viên: "Chiếc váy này còn không?"
Nhân viên lắc đầu: "Rất xin lỗi, chiếc váy này là phiên bản giới hạn toàn cầu, cả thành phố Lạc Dương chỉ có một chiếc duy nhất."
Lục Tư Ngữ nghe thấy là phiên bản giới hạn toàn cầu, không khỏi càng thêm động lòng.
Chỉ có những chiếc váy như vậy mới xứng với cô ta.
Liếc nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lục Miểu, cắn môi, vẻ mặt tiếc nuối nói: "Chị, chiếc váy trên người chị thật đẹp, em cũng rất thích. Đáng tiếc, cả thành phố Lạc Dương chỉ có một chiếc duy nhất."
Tần Sương ở bên cạnh lại xoay chuyển ánh mắt, cười híp mắt nhìn Lục Miểu: "Tư Ngữ nói đúng, chiếc váy này rất đẹp, con mua cũng tốt, hai chị em các con có thể thay nhau mặc. Vừa hay mấy ngày nữa là khai giảng rồi, Tư Ngữ trước đây tham gia cuộc thi Olympic Toán học và đoạt giải, trường muốn con bé làm đại diện học sinh mới phát biểu trong lễ khai giảng. Đây là cơ hội tốt để chúng ta làm rạng danh nhà họ Lục, đương nhiên phải ăn mặc thật xinh đẹp. Con là chị, phải nhường nhịn em gái mới đúng. Đợi về nhà, cho em gái con mặc trước tham gia lễ khai giảng, con bé mặc xong rồi sẽ trả lại cho con."
Bà ta tính toán rất kỹ, để Lục Miểu bỏ tiền ra mua chiếc váy này về cho Lục Tư Ngữ, đến lúc đó không trả, thì cô cũng không có cách nào.
Vừa tiết kiệm được tiền, lại mua được chiếc váy mới mà Lục Tư Ngữ thích, bọn họ còn có thể thuận thế đưa Lục Miểu về, dỗ dành cô giao sính lễ ra.
Lục Miểu: Người này thật sự coi cô là kẻ thiểu năng trí tuệ sao?
Lục Miểu cười lạnh: "Theo hồ sơ bệnh viện đã điều tra, cô ta sinh vào sáu giờ sáng, lớn hơn tôi hai tiếng đồng hồ. Về huyết thống, tôi và cô ta cũng không có bất kỳ quan hệ nào. Cho nên, đừng gọi thân thiết như vậy. Cũng xin hai vị nhớ kỹ. Từ ngày tôi rời khỏi nhà họ Lục, thì không còn bất kỳ quan hệ nào với các người. Chiếc váy này cô ta muốn mặc, không vấn đề gì, năm triệu, tiền mặt hay cà thẻ?"
"Đồ hỗn láo, năm triệu cái gì, mày đi cướp hả. Tư Ngữ gọi mày một tiếng chị là nể mặt mày, bớt ở đây được voi đòi tiên." Lục Tần mặt mày đen sì giận dữ quát: "Tao thấy mày mới đến nhà họ Cố có mấy ngày, mà đã quên mình mang họ gì rồi."
Ánh mắt Lục Miểu lạnh lùng nhìn ông ta: "Tôi có thể gọi là Lục Miểu, cũng có thể mang họ Trương Vương Lý Triệu, cái gì Miểu cũng được, liên quan quái gì đến ông?"
Lục Tần bị mắng đến mặt mũi đỏ bừng, run rẩy chỉ vào Lục Miểu: "Mày... mày... thật sự là làm phản rồi mày, không biết lớn nhỏ, hôm nay tao đánh chết cái đứa con bất hiếu như mày."
Vừa nói, ông ta quay người cầm lấy cái móc áo ở bên cạnh rồi hung hăng đập về phía Lục Miểu.
Nhìn gương mặt dữ tợn của ông ta, trên mặt Lục Miểu lại rất thờ ơ, dám động tay động chân với một vị Thiên sư cấp cao, thật không sợ chết.
Đầu ngón tay khẽ động, cô đang chuẩn bị hành động.
Một bàn tay to lớn thon dài tái nhợt đột nhiên từ bên cạnh xuất hiện, nắm lấy cái móc áo, kèm theo tiếng quát lớn: "Chán sống hả?"