“Đúng vậy, toàn là thú săn trong núi, thịt non, béo bở lắm.” Người đàn ông trung niên liếʍ môi một cái, nói tiếp: “Đi đường lâu như vậy rồi chắc mệt lắm phải không? Vào nghỉ chân chút nhé?”
Quý Tinh Hải liếc nhìn người trung niên, rồi lại nhìn con chó bị xích. Anh ngại ngùng cúi đầu, dùng mũi giày khẽ cọ lên mặt đất, dấu vết hòa lẫn trong những vết chân mờ nhòe.
Nếu là người sống một mình thì dấu chân trên mặt đất này có vẻ hơi nhiều quá, lại còn không phải của cùng một người.
Gió thổi qua, những miếng thịt treo dưới mái hiên đung đưa qua lại, không biết là của dê hay hươu, sườn hun khói ánh lên sắc dầu hấp dẫn.
Ngoài sảnh đài trực tiếp của CCTV, nữ học viên kỳ cựu đột nhiên ngồi thẳng lưng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn vài phần. Người dẫn chương trình bên cạnh cũng cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng dòng bình luận vẫn đang mải bàn về màn “diễn xuất” đột ngột của Quý Tinh Hải.
【Sao tự dưng trông như người khác vậy? Lạ ghê, đa nhân cách à?】
【Hu hu hu, hơi sợ đó.】
“Vào trong à? Có tiện không?” Quý Tinh Hải ngập ngừng hỏi, chẳng có vẻ gì là đang diễn cả.
“Sao lại không tiện chứ?” Người đàn ông trung niên mặt nghiêm lại dịu đi một chút, xoay người đi vào trong, vừa đi vừa nói: “Hôm nay người lên xuống núi thật là…”
Lưỡi rìu theo gió mà đến.
“A!” Bất ngờ đến quá nhanh, khán giả trước màn hình không kìm được hét lên một tiếng, trợn mắt, giật lùi lại, thậm chí ngã cả ghế.
Dưới mái hiên, miếng thịt vẫn nhẹ nhàng đung đưa, gió lùa qua rừng cây phát ra những âm thanh rùng rợn như ai oán. Rìu giơ lên, ánh thép loé lên lướt qua, làm đôi mắt sáng màu của kẻ đến trông sắc bén chẳng khác gì dã thú.
Lưỡi rìu xoay nửa vòng, không chệch một ly, đâm thẳng vào khe đốt sống cổ nối liền hộp sọ. Chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn tan, cổ gãy lìa gần nửa. Trên mặt người đàn ông trung niên vẫn còn nụ cười, nhưng cơ thể đã đổ gục xuống như một bụi cỏ bị dẫm nát.
Qua màn hình, khán giả ôm chặt miệng mình.
Điên rồi, điên thật rồi.
Dưới ánh nắng rực rỡ, một cái bóng còng lưng, từng nhát từng nhát chém xuống. Anh giống như một người tiều phu lành nghề, chính xác và vô cảm, chỉ ba năm nhát đã chặt lìa đầu đối phương.
Cái đầu lăn lông lốc vài vòng, cuối cùng dừng lại trong vườn rau đầy các loại gia vị và rau thơm, đôi mắt vẫn trợn trừng.
Cái bóng từ từ đứng thẳng lên.
“Gâu… gâu?” Con chó săn lông đỏ ban nãy còn hung hăng giờ co đuôi rụt cổ, run rẩy không dám rên một tiếng.
“……” Livestream đột nhiên trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng người dẫn chương trình hít sâu một hơi lạnh.
Anh vốn đã đoán trước sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng không ngờ lại là cảnh này.
“Có hơi bất ngờ, nhưng…” Giữa bầu không khí nặng nề, nữ học viên kỳ cựu với giọng nói nhẹ nhàng cất lời, cẩn trọng chọn từ: “Tôi nghĩ, vào khoảnh khắc đó, học viên của chúng ta hẳn đã có sự suy xét và phán đoán riêng. Nhiều khi, người ngoài rất khó để đồng cảm được với trạng thái tâm lý lúc đó…”
Cô khẽ dịch người, chiến lược uống một ngụm nước, đầu óc vẫn đang vận hành hết công suất.
Bình luận trong phòng trực tiếp thưa thớt hẳn, dường như mọi người vẫn còn đang ngẩn ngơ vì cú sốc vừa rồi.
“Ừm?” Đèn báo hiệu trên máy tính bảng trước mặt cô sáng lên, hiển thị hai chữ: “thịt người”
【Không biết tại sao lại ra tay, nhưng nhìn từ kết quả, giờ có cả một căn nhà đầy đủ tiện nghi, ra tay cũng không sai.】
【Chết có mỗi NPC thôi mà.】
【Chỉ cần cậu ấy không chết, ai chết cũng được.】
Lập trường quyết định thái độ, dù người dẫn chương trình vẫn chưa nghĩ ra lý do biện minh, dân mạng xứ Cửu Châu đã tự hoàn thành phần “tự diễn giải” của mình.
Đúng, NPC kia thoạt nhìn chẳng có vấn đề gì, còn nhiệt tình mời học viên vào nghỉ ngơi, nhưng Quý Tinh Hải lại ra tay như một sát nhân máu lạnh.
Thì sao chứ?