Xe chạy suốt bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến cổng khu chung cư của Khương Phù Chi, Đường Nghiên nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy lưu luyến.
"Chị ơi, em vẫn muốn ở bên chị thêm một chút nữa." Đường Nghiên kéo dài giọng, kết hợp với khuôn mặt đẹp trai không tì vết, khiến các chị em trong phòng livestream đều tan chảy.
Chỉ là Khương Phù Chi đã quen với việc đàn ông nũng nịu với mình, nên hoàn toàn miễn nhiễm.
Cô mỉm cười dịu dàng, "Hôm qua chị đã nói với em là hôm nay có việc đột xuất cần xử lý rồi mà, chị cũng rất vui khi đi chơi với em, nhưng hôm nay không được."
Đường Nghiên thấy vui trong lòng, cô nói đi chơi với mình rất vui!
"Nhưng mà chị nói là đi đón chó giúp bạn, mang về chăm sóc mấy ngày, cũng không phải chuyện gấp lắm mà. Không thể nán lại thêm chút nữa ư? Ít nhất chúng ta cùng nhau ăn trưa có được không?"
Đường Nghiên khó khăn lắm mới có cơ hội thân thiết hơn với cô, đương nhiên không muốn dễ dàng chia tay như vậy.
Vừa thấy Khương Phù Chi có vẻ hơi do dự, Đường Nghiên lập tức thừa thắng xông lên, "Được không chị ơi, em biết một nhà hàng Âu rất ngon, em chưa đi bao giờ, chúng ta cùng nhau nếm thử nhé?"
Thật ra Khương Phù Chi cũng thấy hơi đói, vốn dĩ cô chỉ định tạo chút ám muội với Hạc Nam Chi, rồi chơi trò mất tích để gia tăng vẻ bí ẩn trong lòng người ta thôi.
Đúng lúc có người bạn cần đi công tác gấp tìm tới cô, hỏi cô có rảnh giúp chăm sóc chó vài ngày hay không, cô liền thuận tiện đồng ý, cũng tiện lấy cớ này để báo với Đường Nghiên rằng mình phải về trước.
Thực ra việc đón chó không gấp gáp như vậy, nhưng nếu cô đồng ý với Đường Nghiên quá nhanh, thì sẽ khiến việc câu cá mất đi nhiều thú vị.
"Được, vậy để chị mời em, chị đột nhiên quay về, khiến em chưa chơi vui, trong lòng cũng rất áy náy."
"Thế thì sao được?" Đường Nghiên lập tức từ chối, "Sao có thể để con gái mời khách được!"
Khương Phù Chi giơ gói giấy kẹp sandwich đã ăn xong trong tay, "Em đã mời chị ăn sáng rồi, giờ chị mời em ăn trưa chẳng phải rất hợp lý à?"
Đường Nghiên chỉ cảm thấy như bị vô số mũi tên của thần Cupid bắn trúng đầu, khiến đầu óc cậu giờ trống rỗng, nhìn gương mặt cười ngọt ngào khiến người ta say mê của Khương Phù Chi, khóe môi cậu không nhịn được mà kéo ra thành một nụ cười lớn.
"Được!"
Tới nhà hàng, hai người được nhân viên dẫn tới ngồi ở một vị trí yên tĩnh cạnh cửa sổ.
Khương Phù Chi cúi đầu chọn món, chợt phát hiện bên cạnh có người đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người quen.
Ôn Ngu, tiểu hoa đang nổi trong giới giải trí.
"Phù Chi, thật sự là cậu à! Tớ còn tưởng mình nhìn nhầm chứ!"
Khương Phù Chi nói, "Trùng hợp ghê, lại gặp cậu ở đây."
Ôn Ngu liếc nhìn cô, lại liếc sang Đường Nghiên đối diện, mím môi cười tít mắt, "Hai người các cậu đây là..."
Hai người này vốn quen nhau từ buổi tiệc sinh nhật của cô ấy, không ngờ mới chớp mắt đã hẹn riêng ra ngoài ăn cơm rồi?
Sợ cô khó xử, Đường Nghiên vội vàng mở miệng trước, "Em tình cờ gặp chị ấy, nên rủ chị ấy cùng ăn trưa, còn chị hẹn với ai à?"
Ý ngoài lời là, cô ấy ra ngoài ăn trưa chắc chắn không phải chỉ có một mình, đã có hẹn rồi thì mau đi đi.
Sao Ôn Ngu lại không hiểu được chứ, đương nhiên cũng không muốn làm bóng đèn, "Tớ đi với một người bạn, vậy không quấy rầy hai người nữa, bạn tớ còn đang đợi."
Khương Phù Chi khẽ gật đầu, Ôn Ngu đi được mấy bước, bỗng như nghĩ tới điều gì đó, lại quay lại.
"Đúng rồi Phù Chi, tớ có chuyện muốn thương lượng với cậu, không biết cậu có thời gian không, có thể đồng ý với tớ không?"
"Cậu nói đi."
Ôn Ngu nói, "Gần đây tớ có một tài nguyên quay MV, ban đầu gần như đã đàm phán xong, nhưng bên ca sĩ nhất quyết đòi tìm người không chuyên để đóng vai nữ chính, công ty không cản nổi, nên tài nguyên này của tớ coi như tiêu rồi."
"Nhưng tớ khá thân với cấp trên của ca sĩ đó, anh ấy nhờ tớ nếu thấy ai phù hợp thì giới thiệu, tớ nghĩ Phù Chi cậu xinh đẹp thế này, có muốn thử không?"