Chương 7
Tang Ninh xoay người nhìn bà ta, đôi mắt tĩnh lặng như giếng cổ, giọng điệu lạnh nhạt: "Đổi toàn bộ trang trí trong phòng sang màu xanh thiên thanh, không cần phải chất đống mấy con búp bê hình thù kỳ quái kia trên giường tôi, cũng dọn sạch đống đồ linh tinh trên bàn học đi."
Má Trần sững sờ một chút, không ngờ cô lại dám chê bai căn phòng này cơ đấy?!
Căn phòng này dù thế nào cũng tốt hơn cả vạn lần so với mấy căn nhà tồi tàn ở nông thôn chứ?! Không biết ơn thì thôi, lại còn kén chọn nữa à?
Má Trần há miệng, bà ta theo bản năng mà muốn dạy dỗ cô một trận: "Đây là do phu nhân tự mình chỉ đạo, dù sao cũng là một phần tình cảm của phu nhân, cô Tạ làm như vậy thì…"
Tang Ninh bình tĩnh nhìn bà ta, lạnh lùng ngắt lời: "Tôi bảo bà làm gì thì bà cứ làm đi. Nếu bà không làm được, vậy thì đổi một người khác có thể làm việc đến đây đi."
Má Trần bị chặn họng, mặt đỏ bừng như gan lợn, trong mắt không giấu được vẻ hoảng hốt.
"Tôi… Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô Tạ…"
"Còn nữa." Tang Ninh lạnh lùng nhìn bà ta: "Lần sau nhớ gọi tôi là cô chủ. Ngay cả ông nội cũng đã uống tách trà nhận tổ quy tông cho tôi rồi, vậy mà hiện tại thái độ của bà lại vô lễ như thế này, làm tôi hoài nghi rằng lẽ nào bà không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa?"
Loại người hầu không có quy củ này ấy hả, nếu mà ở nhà họ Tạ thì đã sớm bị bán đi rồi.
"Tôi không có…" Má Trần lắp bắp, lưỡi líu lại. Bà ta cứ tưởng cô gái quê mùa này dễ bắt nạt, không ngờ lại là một con nhím đầy gai.
Nhưng bà ta đương nhiên cũng rất quý trọng công việc này của mình. Dù sao thì giới hào môn vốn là một vòng tròn khép kín, nếu bị đuổi khỏi nhà họ Nam thì các gia đình quyền quý khác cũng sẽ không nhận bà ta luôn. Khi đó, bà ta chẳng còn cơ hội mà làm người hầu cho những gia tộc giàu này nữa rồi.
Má Trần gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Tôi sẽ lập tức sắp xếp lại phòng theo ý cô chủ ngay."
Tang Ninh khẽ gật đầu, bước tới cái ghế xoay sau bàn học, ngồi xuống đợi má Trần thu dọn.
Chiếc ghế lắc lư một chút, khiến cô cảm thấy thú vị, liền thử lắc thêm vài lần nữa.
Cô cẩn thận ngẫm lại một chút tình hình nhà họ Nam. Hiện tại, người cầm quyền chính thức trong nhà họ Nam vẫn là ông cụ. Ông cụ có ba con trai và một con gái - trưởng nam Nam Chấn Minh là cha cô, một người con trai và một người con gái khác thì cô cũng đã thấy ở phòng khách lúc nãy rồi. Có vẻ như anh em bọn họ không mấy hòa thuận, thậm chí ngấm ngầm đối đầu nhau.
Chuyện này cũng bình thường, anh em tranh giành là điều dễ hiểu, tài sản thì có hạn, ai mà không muốn giành lấy phần hơn? Cô đã quá quen với những chuyện như vậy rồi. Hơn nữa, cô nhìn ra được cha mình là kiểu người ngoài mạnh trong yếu, chỉ giỏi làm màu, đã thế còn rất sĩ diện nữa.
Mà người còn sĩ diện hơn cả cha cô chính là ông nội cô.
Cha cô có một trai một gái, à không, bây giờ phải là một trai hai gái.
Nhà họ Nam tuy phức tạp, nhưng so với nhà họ Tạ con đàn cháu đống thì vẫn kém xa, chẳng có gì khó đối phó cả.
Quan trọng nhất là, sống lại một đời, cô vẫn là “đích trưởng nữ”.
Tang Ninh sờ sờ cằm, thế giới này quá xa lạ với cô, đúng là cần phải học thêm nhiều điều mới được.