Chương 6
Trong lòng Nam Tư Nhã đắc ý. Cho dù Tang Ninh trở về thì sao chứ? Cha mẹ vẫn thương cô ta hơn cả, dù gì cô ta cũng được chính bọn họ nuôi nấng hai mươi năm cơ mà, làm sao có thể đem so với một đứa con hoang được nhặt về từ bên ngoài nào?
Nam Tư Nhã lén nhìn về phía Tang Ninh – người đang tận mắt chứng kiến cảnh tượng thân thiết của hai mẹ con cô ta, trong mắt cô ta không hề che giấu sự đắc ý của mình. Cô ta hy vọng Tang Ninh sẽ tức giận đến mức khóc lóc om sòm một hồi, như vậy thì cha mẹ mới hoàn toàn chán ghét Tang Ninh!
Nhưng Tang Ninh lại khẽ mỉm cười, giọng điệu bình thản: "Mẹ yên tâm, sau này Tư Nhã chính là em gái ruột của con, con đương nhiên sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Tronh nhà cô ngày trước, đám anh chị em con vợ lẽ cùng cha khác mẹ của cô còn bị cô dạy dỗ đến ngoan ngoãn nghe lời, huống chi là hiện giờ chỉ có mỗi hai người này?
Nam Tư Nhã lập tức biến sắc, ai cần cô chăm sóc chứ?
Ôn Mỹ Linh cũng hơi sững sờ một chút, dường như bà không ngờ rằng Tang Ninh lại ngoan ngoãn như vậy.
"Vậy… Vậy thì tốt rồi."
Dường như chẳng còn gì để dặn dò nữa, Ôn Mỹ Linh liền bảo má Trần: "Nhanh dẫn cô chủ đi xem phòng đi."
"Vâng." Má Trần đáp, ánh mắt có chút e dè liếc nhìn Tang Ninh, rồi mới dẫn đường cho cô.
Tang Ninh theo má Trần lên lầu.
Ôn Mỹ Linh nhìn bóng lưng bình thản rời đi của Tang Ninh, đôi mắt đỏ hoe lại có thêm vài phần nghi hoặc.
"Đứa nhỏ này nhìn có vẻ quá mức bình tĩnh rồi, trông như là chẳng có cảm xúc gì cả."
Dù hiểu chuyện là tốt, nhưng hiểu chuyện đến mức này lại khiến bà cảm thấy như cô chẳng hề quan tâm đến người mẹ ruột này.
Nam Mục Thần hừ lạnh: "Lần đầu gặp, đào đâu ra tình cảm cơ chứ."
Nam Chấn Minh cũng nhíu mày. Ông không quan tâm chuyện có tình cảm hay không, mà là đứa con gái này mang đến cho ông một áp lực vô hình, khiến ông có chút bất an.
*
Tang Ninh theo má Trần lên lầu, vừa đi vừa quan sát tòa nhà xa lạ này. Chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà, cầu thang uốn lượn lên trên – đây đều là những thứ cô chưa từng thấy qua. Nhưng nơi này lại quá trống trải, hơn nữa phong cách bài trí lại rất hỗn loạn, khiến cô nhìn không thuận mắt chút nào.
Má Trần lén liếc nhìn cô gái nhỏ đang ngó nghiêng khắp nơi ở đằng sau mình, trong lòng cũng âm thầm khinh thường cô. Đúng là chưa thấy sự đời có khác, có mỗi một ngôi nhà mà cũng có thể nhìn đến sững sờ. Sau này ra ngoài gặp người ta, không biết còn sẽ tỏ ra nông cạn đến mức nào nữa đây.
"Cô Tạ, đây là phòng của cô." Má Trần mở cửa một căn phòng, ra hiệu mời Tang Ninh vào.
Đó là một căn phòng được trang trí với tông hồng ngọt ngào kiểu công chúa, nhìn ấm áp nhưng lại có phần lòe loẹt.
Má Trần nói: "Đây là căn phòng mà phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho cô, giống hệt của phòng của cô chủ Tư Nhã. Cô Tạ cứ nghỉ ngơi trước, có gì không hiểu thì có thể hỏi tôi."
Tang Ninh bước vào phòng, đảo mắt nhìn một vòng để đánh giá căn. Khi má Trần định rời đi, cô liền lên tiếng: "Đứng lại."
Bước chân má Trần khựng lại, trong lòng bà ta lại không hài lòng với giọng điệu ra lệnh của Tang Ninh. Nhưng kỳ lạ là mỗi khi cô gái này mở miệng, bà ta không khỏi vô thức mà phục tùng cô.