[Thập Niên 70] Thần Y Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Được Quốc Gia Cưng Chiều

Chương 5: Người bí ẩn

Tùm!

Không biết có phải là ảo giác không, Diệp Thanh Nguyệt lờ mờ nghe thấy âm thanh có ai đó nhảy xuống nước.

Trong tầm nhìn mơ hồ, cô thấy một bóng người nhanh chóng tiếp cận mình.

Không giống cô đang chìm xuống như một tảng đá, người kia linh hoạt và tự do tựa như một con cá bơi trong nước, lao về phía cô với tốc độ đáng kinh ngạc.

Rất nhanh, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô.

Trong làn nước lạnh lẽo, cách một lớp vải mỏng, Diệp Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy nhiệt độ từ cơ thể người đó thật nóng.

Lúc này, cô hoàn toàn chắc chắn: Tất cả những gì đang diễn ra không phải là ảo giác. Cô vẫn còn sống!

Tuy nhiên, cơn ngạt thở ngày càng mãnh liệt, ý thức của cô bắt đầu rơi vào hỗn loạn, không thể suy nghĩ rõ ràng.

Ào!

Giữa cơn mơ màng, Diệp Thanh Nguyệt cảm nhận được người kia ôm cô lao ra khỏi mặt nước rồi dần dần đi về phía bờ.

L*иg ngực sắp ngạt thở cuối cùng cũng được lấp đầy bởi luồng không khí trong lành.

Cô vừa ho khan vừa hổn hển thở dốc, cả người run rẩy không kiểm soát nổi.

"Đừng sợ."

Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đầu cô.

Dường như nhận ra nỗi sợ nước của cô, người kia dịu dàng trấn an: "Không sao rồi nữa."

Vừa nói, người kia vừa vụng về vỗ nhẹ lưng cô, một động tác giống như đang dỗ dành trẻ con, có vẻ như đây là lần đầu tiên người đó làm chuyện này nên không quen lắm.

Là ai đã cứu cô?

Diệp Thanh Nguyệt theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông đang ôm lấy mình.

Nhưng vừa trải qua trận ngạt thở kinh hoàng, tầm nhìn của cô vẫn tối sầm, không nhìn rõ xung quanh.

Cộng thêm ánh nắng trên đỉnh đầu chói mắt, Diệp Thanh Nguyệt cố gắng mấy lần, cũng chỉ miễn cưỡng nhìn thấy ở phía bên phải cằm của người đàn ông có một nốt ruồi đen rất nhỏ.

Cô cố gắng giữ tỉnh táo, kết quả chỉ làm cơ thể càng thêm khó chịu.

Sau khi nhìn thấy nốt ruồi nhỏ đó, Diệp Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy mình sắp ngất đi.

Ngay sau đó, cô có cảm giác mình được đặt xuống bãi cỏ.

Mất đi vòng tay ấm áp của người đàn ông, Diệp Thanh Nguyệt vô thức co người lại, miệng lẩm bẩm: "Lạnh…"

Nghe thấy lời cô nói, người đàn ông liền cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay của mình đắp lên người cô rồi định rút tay về.

Nhưng không ngờ, một bàn tay nhỏ lạnh lẽo nắm lấy cổ tay anh!

Người đàn ông sững sờ, tưởng rằng cô đã tỉnh.

Nhưng nhìn khuôn mặt cô, đôi mắt vẫn nhắm chặt, có vẻ như đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê, tất cả chỉ là phản ứng vô thức.

Người đàn ông định gỡ tay cô ra.

Nhưng chưa kịp hành động, ngón tay cô khẽ di chuyển, như đang tìm kiếm gì đó.

Chỉ trong một giây, ngón giữa của cô đặt lên vị trí mỏm trâm trên xương quay ở cổ tay anh, tiếp đó là ngón trỏ và ngón áp út đặt xuống theo.

Nếu có người trong ngành y ở đây, sẽ nhận ra động tác này trong y học cổ truyền được gọi là "Định Tam Quan", hay còn gọi là bắt mạch ba ngón tay.